Tuesday, January 20, 2009


Mùa thu Paris
- Cung trầm Tưởng -

Mùa thu Paris
Trời buốt ra đi
Hẹn em quán nhỏ
Rưng rưng rượu đỏ tràn ly

Mùa thu đêm mưa
Phố cũ hè xưa
Công trường lá đổ
Ngóng em kiên khổ phút, giờ

Mùa thu âm thầm
Bên vườn Lục-Xâm
Ngồi quen ghế đá
Không em buốt gía từ tâm

Mùa thu nơi đâu ?
Người em mắt nâu
Tóc vàng sợi nhỏ
Mong em chín đỏ trái sầu

Mùa thu Paris
Tràn dâng đôi mi
Người em gác trọ
Sang anh, gót nhỏ thầm thì

Mùa thu không lời
Son nhạt đôi môi
Em buồn trở lại
Hờn quên, hối cải cuộc đời

Mùa thu! mùa thu
Mây trời âm u
Yêu người độ lượng
Trông em tâm tưởng, giam tù

Mùa thu !... Trời ơi ! Tình thu !


NẮNG PARIS NẮNG SÀI GÒN (1981) -Nguyên Sa-

Tôi đi giữa trời Paris mà nhớ thương Sàigòn
Nắng Sàigòn hôm nao dìu bước chân em
Qua phố phường vào quán chợ thân quen
Tôi bỗng thấy lòng bâng khuâng
Vì nắng Paris sao quá mặn nồng
Có một trời thênh thang và có riêng tôi
Nhưng hết rồi ngày tháng mật ngọt vui
Em ở đâu hỡi người em rất nhớ
Trời Paris nào có lụa Hà Ðông
Bao năm qua đi tìm dáng trong mộng
Tôi lang thang bên cuộc đời vội vã
Ngày tháng giá cho ta xa nhau một thời
Ðời vắng ngắt khi ta xa nhau một trời
Người yêu ơi xin giữ cho em nụ cười
Vì đời ta rồi sẽ mãi có nhau về sau
Tôi cất tiếng đàn hôm nay
Và hát cho em bài hát tình này
Nắng Sàigòn xin em còn giữ trong tim
Xin vẫn còn màu áo lụa Hà Ðông


Paris Có Gì Lạ Không Em? - Nguyên Sa-

Paris có gì lạ không em?
Mai anh về em có còn ngoan
Mùa xuân hoa lá vương đầy ngõ
Em có tìm anh trong cánh chim
Paris có gì lạ không em?
Mai anh về giữa bến sông Seine
Anh về giữa một giòng sông trắng
Là áo sương mù hay áo em ?

Em có đứng ở bên bờ sông ?
Làm ơn che khuất nửa vừng trăng
Anh về có nương theo giòng nước
Anh sẽ tìm em trong bóng trăng

Anh sẽ thở trong hơi sương khuya
Mỗi lần tan một chút sương sa
Bao giờ sáng một trời sao sáng
Là mắt em nhìn trong gió đưa ...

Anh sẽ cầm lấy đôi bàn tay
Tóc em anh sẽ gọi là mây
Ngày sau hai đứa mình xa cách
Anh vẫn được nhìn mây trắng bay

Anh sẽ chép thơ trên thời gian
Lời thơ toàn những chuyện hờn ghen
Vì em hay một vừng trăng sáng
Đã đắm trong lòng cặp mắt em ?

Anh sẽ đàn những phím tơ trùng
Anh đàn mà chả có thanh âm
Chỉ nghe gió thoảng niềm thương nhớ
Để lúc xa vời đỡ nhớ nhung

Paris có gì lạ không em ?
Mai anh về mắt vẫn lánh đen
Vẫn hỏi lòng mình là hương cốm
Chả biết tay ai làm lá sen ?...


Paris - Nguyên Sa -

Mai tôi ra đi chắc trời mưa
Tôi chắc trời mưa mau
Mưa thì mưa chắc tôi không bước vội
Nhưng chậm thế nào cũng phải xa nhau ...

Mai tôi đi chắc Paris sẽ buồn
Paris sẽ nhìn theo
Nhưng nhìn thì nhìn đời trăm nghìn góc phố
Con đường dài thẳng mãi có bao nhiêu

Mai tôi đi dù hôm nay đang vào thu
Giòng sông Seine đang mặc áo sương mù
Đang nhìn tôi mà khoe nước biếc
Khoe lá vàng lộng lẫy lối đi xưa

Dù hôm nay giữa một ngày tháng bảy
Chiếc tháp ngà đang ướt rũ mưa ngâu
Sông Seine về chân đang bước xô nhau
Sẽ vịn ai cho đều giòng nước chảy

Dù mai kia
trong đêm quá khuya hay một ngày sớm dậy
trên một con đò , bên một góc phố ,
dưới một luỹ tre
tôi sẽ ngồi kể chuyện nắng chuyện mưa
và có lẽ tôi sẽ kể chuyện Paris
để khói thuốc xám trên môi dăm người bạn
và trên môi tôi
điếu thuốc sẽ run trên những đường cong lận đận
điếu thuốc sẽ run như chân người vũ nữ vừa quen
đôi chân người mà tôi không dám nhớ cũng không dám quên
còn quay đảo giữa điệu nhạc mềm như khói thuốc ...
tôi sẽ hỏi trong những chiều giá buốt
những chiều mưa mây xám nặng trên vai
người con gái mắt xanh màu da trời
trên áng mi dài có quanh co tuyết phủ

Rồi cả người
cả Paris nhìn tôi qua một nụ cười nhắn nhủ
nụ cười mềm như nắng của cuộc chia ly
của một buổi sáng mai khi những người phu đổ rác bắt đầu đi
những thùng rác bắt đầu cọ vào nhau
với những tiếng kêu của một loài sắt lạnh
như những tiếng kêu của những chiếc đinh khô , những mình búa rắn
của những đôi mắt nhìn theo
và tôi cũng nhìn theo
không biết người ta vừa khâm liêm mình hay khâm liệm một người yêu
Dù người yêu không phải là người con gái có mớ tóc vàng
Nhưng cũng sợ phải viết những lá thư xanh về xứ Đũa son
Nên tôi không dám hỏi :
tại sao mắt em buồn
tại sao má em đỏ
tại sao môi em ngoan
vì những ngón tay tô đỏ màu đũa son
đang muốn gắp cả đời người hạnh phúc
Và cả tôi cũng vẫn nghẹn ngào trong mỗi lần nói thật
mỗi lần nghe Paris hỏi tôi :
tại sao anh về
tại sao anh không ở ...

Nhưng dòng máu không thể chảy ngoài huyết quản
dù tôi yêu Paris hơn một người bạn yêu một người bạn
hơn một người yêu yêu một người yêu

Dù đêm nay tôi vẫn làm thơ
dặn những người con gái nhỏ đi về
trên hè phố Saint Michel
gò má đỏ phồng bánh graffen
để những hạt đường rơi trên má
lau vội làm gì cho có duyên

Dù đêm nay những người yêu nhỏ vẫn đi về
vẫn đôi mắt nhìn lơi lả hở khuy
cặp môi nghiêng trong một cánh tay ghì
mỗi chuyến métro qua vồi vội
giòng Seine cười ngoảnh mặt quay đi

Dù đêm nay tháp Eiffel
Vẫn kiễng mình trong sương khuya
nhìn bốn phía chân trời

Và đôi mắt tôi
Vẫn tìm đến trong một giờ hò hẹn

Và từ mai trên những lá thư xanh
tôi không được bắt dầu
bằng một chữ P hoa
như tên một người con gái ....


Tiễn Biệt - Nguyên Sa -

Người về đêm nay hay đêm mai ?
Người sắp đi chưa hay đi rồi ?
Muôn vị hành tinh rung nhè nhẹ
Hay ly rượu tàn run trên môi ?

Người về trên một dòng sông xanh
Trên một con tàu hay một ga mông mênh
Sao người không chọn sông vắng nước?
Hay nước không nguồn cho sông đi quanh?
Sao người đi sâu vào không gian trong?
(Bức tường vô hình nên bức tường dày mênh mông)
Và sao lòng tôi không là vô tận?
Cho gặp gỡ những đường tàu đi song song...

Người về chiều nắng hay đêm sương?
Người về đò dọc hay đò ngang?
Câu thơ sẽ là lời hò hẹn
Nhưng nói làm gì tôi xin khoan!
Nhưng người về đâu, người về đâu
Để nước sông Seine bỡ ngỡ chảy qua cầu
Sao người không là vì sao nhỏ,
Để cho tôi nhìn trong đêm thâu ?
Sao người không là một cung đàn,
Cho lòng tôi mềm trong tiếng than?
Khi trăng chảy lạnh từng chân tóc
Khi gió se trùng muôn không gian
Sao người không là một con đường?
Sao tôi không là một ga nhỏ ?
Mà cũng có những giờ gặp gỡ
Cũng có những giờ chia tan?
Người về lòng tôi buồn hay lòng tôi vui ?
Áo không có màu nên áo cũng chưa phai
Tôi muốn hỏi thầm người rất nhẹ
Tôi đưa người hay tôi đưa tôi ?


Mùa Dông Paris
- Duyên Anh -

Mùa đông Paris
Nhìn em ngơ ngác
Nhìn anh não nề
Nhìn người xơ xác
Nhìn đời u mê

Mùa đông Paris
Đời chờ hoang vắng
Người chờ chia ly
Em chờ cay đắng
Anh chờ ủ ê

Mùa đông Paris
Môi em dụ dỗ
Mắt em thôi miên
Hồn anh khốn khổ
Tuyết phủ tình điên

Mùa đông Paris
Đời như băng đóng
Người như hoá kém
Còn ta lạc lõng
Mình anh với em


Cà phê Paris - Duyên Anh -

1- Đưa nhau vào quán vắng
Hai tách cà phê đen
Paris đầy tuyết trắng
Anh nhìn anh, nhìn em

Tự nhiên sao mà nhớ
Một miếng phố Sàigòn
Giọt cà phê chậm nhỏ
Xuống ly đời em ngon

Quê hương mình giầu nắng
Tình ấm áp mặt trời
Người mộng xa muôn dặm
Mặc thời gian ngược xuôi

Ở đây buồn heo hút
Như hồn anh lưu vong
Cái cà phê nhấn nút
Nốc một hơi là xong

Xích gần nhau quán vắng
Paris cà phê đen
Tuyết rơi trên chất đắng
Tan trong nỗi ưu phiền

Xích gần nhau chút nữa
Paris cà phê đen
Ta nhìn ta bỡ ngỡ
Anh và em chưa quen

2 - Cà phê Paris
Vài francs bỏ máy
Vừa đầy cái ly
Uống xong liệng đất
Vội vàng bước đi

Cà phê Paris
Làm queue nhấn nút
Máy nói năng chi
Máy xoay vun vút
Cô mơ mộng gì

Cà phê Paris
Hỡi đôi mắt nhỏ
Nhìn em cuồng si
Tình yêu chưa tỏ
Đã đành chia ly

3- Paris cà phê
Thiếu em tóc rối
Vạt nắng chiều quê
Thiếu em tiếng nói
Ru đời hôn mê

Paris cà phê
Vắng em còi tạm
Sàigòn môi tê
Vắng em cay đắng
Câu hát xuân thì

Paris cà phê
Sao bằng góc phố
Em ngồi quán khuya
Sao bằng nỗi khổ
Đến rồi không đi

Paris cà phê
Chỉ làm anh nhớ
Một miếng vỉa hè
Em chờ ai đó
Nước mắt đầm đìa

4- Em chỉ thấy credit
Trong cà phê nhấn nút
Vội vàng em bước đi
Theo máy quay vun vút
Như mồi trạm métro
Đúng y boong từng phút
Như ordinateur
Không hề sai một chút
Này đây chiếc bánh ngọt
Này đây là hộp kem

Và này đây hotdog
Chỉ anh nhấn nút nào
Ra tình yêu hạnh phúc
Ra mây gió trăng sao
Ra niềm đau ray rứt
Ra trở gối chiêm bao
Nửa đêm em chợt khóc
Thương đời mình hư bao

5- Cà phê Paris
Uống ngồi hay uống đứng
Một ly như ngàn ly
Uống ngoài hay uống quán
Ngàn ly như một ly
Uống trưa hay uống tối
Ngàn ly như một ly

Cà phê Paris
Nhẩm nha cần chi vội
Một ly là một ly
Mặc thời gian réo gọi
Ngàn ly là ngàn ly
Mặc máy ngu dục hối
Một ly là một ly
Yêu nhau vì nhau đợi
Ngàn ly là ngàn ly

Cà phê Paris
Cuộc đời nhiều thay đổi
Cõi người vẫn vô vi
Hỏi đi em cứ hỏi
Hạnh phúc nhấn nút gì.


Em Đã Trở Lại Paris
-Kim Thành July 2004-

Anh, em đã trở lại Paris
Sau hai mươi sáu năm dài
Cùng anh
Vượt trùng dương tìm đất hứa
Hai mươi sáu năm em già hơn trước
Một mình, trống vắng
Tóc hai màu khó che dấu nét phôi phai

Em trở lại đây
Không có đợi chờ
Lòng buồn như bia mộ
Nhớ bước chân anh trên từng viên gạch cổ
In dấu mỗi lần qua
Nhớ nụ cười anh ôm kín nỗi lo xa
Những tháng ngày chúng mình lênh đênh nơi xứ lạ

Anh, em đã trở lại Paris
Đi giữa mưa gầy Tháng Bảy
Kỷ niệm chập chùng trang ký ức
Mắt cay cay cơn huyễn mộng trùng phùng

Vẫn còn đấy
Dòng sông Seine mấy mùa chung bóng
Con phố xưa đứng ngóng với đợi chờ

Vẫn còn đấy
Khải Hoàn Môn hoàng hôn hay nắng rỡ
Anh xa rồi một thuở trầm hương
Em vết thương nương hơi thở theo cùng
Tim lỗi nhịp, hồn bay tìm cánh gió

Anh, em đã trở lại Paris
Thiếu mất người tình si
Anh bây giờ đâu đó
Đầu ngỏ hay chân mây
Có nhìn em trần thế
Trơ trẽn phấn môi hồng
Có hay không trong em đêm nguyệt tận
Và cô đơn
Và lạnh lẽo
Bởi đâu còn ấm áp một bàn tay !


Chưa bao giờ buồn thế
-Cung trầm Tưởng-

Lên xe tiễn em đi
Chưa bao giờ buồn thế
Trời mùa đông Paris
Suốt đời làm chia ly

Tiễn em về xứ mẹ
Anh nói bằng tiếng hôn
Không còn gì lâu hơn
Một trăm ngày xa cách

Ga Lyon đèn vàng
Tuyết rơi buồn mênh mang
Cầm tay em muốn khóc
Nói chi cũng muộn màng

Hôn nhau phút này rồi
Chia tay nhau tức khắc
Khóc đi em. khóc đi em
Hỡi người yêu xóm học
Để sương thấm bờ đêm
Đường anh đi tràn ngập lệ buồn em...

Ôi đêm nay
Chưa bao giờ buồn thế
Trời mùa đông Paris
Suốt đời làm chia ly

Tàu em đi tuyết phủ
Toa anh lạnh gió đầy
Làm sao anh không rét
Cho ấm mộng đêm nay
Và mơ ngon trên khắp nẻo đường rầy !

Trời em mơ có sao
Mình anh đêm ở lại
Trời mùa đông Paris
Không bao giờ có sao

Trời mùa đông Paris
Chưa bao giờ buồn thế !


Em Chỉ Là Mây
- Vũ Hoàng Chương-

Lờ lững sông Seine mắt mở choàng
Nhìn theo muôn mảnh nguyệt đi hoang
Bỗng dưng tròn bóng... Ôi ngàn thuở
Vân-Muội tình si đã gặp Hoàng!

Sao anh ngơ ngác? Lạ lùng chưa!
Em vẫn là mây tự kiếp xưa.
Trời xám Paris thu nặng trĩu
Lênh đênh sầu biết mấy cho vừa?

Chợt gió thay chiều, sao đổi ngôi,
Em ca: Xin bước xuống thuyền tôi!
Tiếng ngân dài ấy nghe quen lắm;
Khoảnh khắc tiền thân tỉnh lại rồi.

Cầu Neuf đằng xa buông thõng chân
Vào sông Seine, lắng tiếng vàng ngân.
"Khoan hò..." Giọng hát buồn thê thiết;
Ai nhớ nhung gì, Vân hỡi Vân?

Em bảo: Rồi trăng lặn một mình
Thì mây lại nối kiếp phiêu linh.
Chỉ thương bờ đá còn ghi dấu,
Mà đá-thuyền-quyên vốn nặng tình.

Thạch dầu ngơ ngẩn bóng mây trôi
Thiết-tháp hờn trăng lạnh lẽo ngồi.
Anh ạ, Paris toàn sắt đá;
Lòng đau, Sắt nọ Đá này thôi!

Anh hiểu! Vàng thu sẽ dậy men
Lá rơi vàng kín mặt sông Seine.
Hồn anh sẽ đọng dài trên lá
Để giúp em màu đan áo "len".

Vân nhớ Hoàng chăng giữa phút này
Cánh phi cơ lướt cánh đồng mây?
Nhớ Vân, Hoàng chỉ còn hư ảnh
Đôi bạn tung trời sát cánh bay.

[ Rome 1959 ]

Công Chúa Paris
- Vũ Hoàng Chương -

Từ thu về, ngọn gió may
Lướt mũi kim vàng thoăn thoắt.
Xong rồi! Cô thợ khéo tay
Chiếc áo thời trang đã cắt!

Màu chuyển... Đũa tiên vừa đặt
Cây cành thôi khoác thanh y.
Từng phố, đây từng chỗ ngoặt:
Áo vàng Công-chúa Paris.

Khách du có gã tình si
Quyết hái bàn tay Công-chúa.
Ôi, nàng đã thiết triều nghi:
Lộng lẫy ngai vàng lá úa!

Lệnh xuống, bừng lên khúc múa:
Trăm ngàn pho tượng hồi sinh;
Nhịp với đồng vươn đá cựa
Mấy mùa vang bóng hiển linh.

Hai mươi thế kỷ nghiêng mình
Hai chục Paris tròn mắt.
Trái tim vàng của Đế-kinh
Họa điệu tình ca khoan nhặt.

Ai bảo đồng kia lạnh ngắt?
Ai rằng đá nọ trơ trơ?
Từ đỉnh ba trăm thước sắt,
Này nghe lòng Tháp vương tơ!

Sông Seine vàng lượn đôi bờ
Xuôi xuống vàng Mont-Parnasse
Ngược lên vàng Sacré-Coeur
Từng bậc từng cung đậm nhạt.

Khắp nẻo vàng thu san sát
Ngai vàng Công-chúa nguy nga.
Vương điện, Hoàng-môn, Đế-các
Chầu quanh... vạn thuở không già.

Khách du soi ngọn Đèn-hoa
Xem mặt Đô-kỳ Ánh-sáng.
Nàng ơi, ngoài trái tim ta
Còn sính nghi nào xứng đáng?

Nàng ngủ trong lầu Dĩ-vãng
Chỉ thu về mới hiện thân.
Ta, kiếp phi bồng phiêu đãng,
Vì thu đứt ruột bao lần.

Nàng mang vòng ngọc Giai-nhân
Ta có vòng gai Thi-sĩ;
Tìm nhau đã mấy trầm luân
Mới thỏa u hoài vạn kỷ.

Rồi... mỗi lần thu hội ý
Hoađdăng lại vượt trùng dương.
Tháp lại truyền tin báo hỷ:
Cưới nàng Công-chúa Tây-phương.
[ Paris 1959 ]

Dạ Khúc
- Thanh Tâm Tuyền -

Anh sợ những cột đèn đổ xuống
Rồi dây điện cuốn lấy chúng ta
Bóp chết mọi hy vọng
Nên anh dìu em đi xa

Đi đi chúng ta đến công viên
Nơi anh sẽ hôn em đắm đuối
Ôi môi em như mật đắng
Như móng sắc thương đau
Đi đi anh đưa em vào quán rượu
Có một chút Paris
Để anh được làm thi sĩ
Hay nửa đêm Hà Nội
Anh là thằng điên khùng
Ôm em trong tay mà đã nhớ em ngày sắp tới
Chiếc kèn hát mãi than van
Điệu nhạc gầy níu nhau tuyệt vọng
Sao tuổi trẻ quá buồn
như con mắt giận dữ
Sao tuổi trẻ quá buồn
như bàn ghế không bầy

Thôi em hãy đứng dậy
người bán hàng đã ngủ sau quầy
anh đưa em đi trốn
những dày vò ngày mai

CHIỀU XUỐNG PARIS (2003)
- thơ Trường Ðinh

Chiều xuống Paris buồn
sương mù đan kín nửa giòng Seine
Một nửa giòng kia bên tuổi vắng tên
trên cánh chim bay nắng dịu êm
Chiều xuống Paris buồn
hàng cây đơn bóng vẫn đọng sương
Còn đây bao dấu chân người vấn vương
mưa về lối nhỏ có nhớ thương
Chiều xuống Paris em có buồn
sóng nước bâng khuâng nỗi niềm nhớ
Tay anh trắng xóa màu trăng giá
em có lạnh nhiều trong gió Xuân
Chiều xuống Paris buồn
nắng mưa dĩ vãng có còn chăng
ai gửi mây xanh bài thơ ái ân
kỷ niệm hoen mắt em bao lần
Chiều xuống Paris buồn
hỏi vầng trăng cũ đã về chưa
tiếng hát dư âm gầy góc núi xưa
mong ước ai chờ những đón đưa

CẦU MIRABEAU (2005)
- nhạc : Ngô Thụy Miên

Dưới cầu Mirabeau
Trôi dòng sông Seine
Và cuộc tình chúng ta
Em ở đâu?
Ôi sương mù dĩ vãng
Tình đẹp nào
Chẳng đượm nét thương đau

Ðêm đã xuống
Tình đã tắt
Ngày lặng lẽ trôi
Sao còn ngồi lại?
Tay trong tay
Lặng nhìn nhau trọn vẹn
Ngón tay mềm
Run đập nhịp tim yêu
Làn sóng buồn
Ẩn ánh mắt xa xăm

Ðêm đã xuống
Tình đã tắt
Ngày lặng lẽ trôi
Sao còn ngồi lại?
Cuộc tình bỏ đi
Như dòng sông miết chảy
Cuộc tình bỏ đi
Như nhịp sống chậm buồn
Như bão dâng
Cơn mê hy vọng

Ðêm đã xuống
Tình đã tắt
Ngày lặng lẽ trôi
Sao còn ngồi lại?
Sóng đời xoá dấu chân
Bóng người mãi mãi xa
Quá khứ phôi pha
Không ngoảnh lại
Cuộc tình bỏ đi
Chẳng trở về

Dưới cầu Mirabeau
Trôi dòng sông Seine
Ðêm đã xuống
Tình đã tắt
Ngày lặng lẽ trôi
Anh còn ngồi lại.

Em đến thăm anh
- Võ thu Tịnh -

Em đến thăm anh một chiều thu lạnh
Lá vàng xua năm tháng lạc muôn phưong
Trời Ba Lê hoa lệ giữa đau thương
Hồn lạc lõng trên nẽo đường hiu quạnh.

Em đến thăm anh một chiều không hẹn
Nghe nghẹn ngào nắng úa kiếp tha hưong
Thành Bâ Lê tàn nhạt mảnh nghê thường
Tình ế ẩm giữa chợ đời ghẻ lạnh.

Em đến bên anh
Hương nồng sưởi ấm
Đôi môi ngọt thắm
Men tình ngát say.

Thân mai gửi trọn vòng tay
Ba sinh gửi trọn một ngày đam mê
Chập chờn cánh bướm hồn quê
Chàng Lưu quên bẳng đường về trần gian.

Ba Lê một ngày thu tàn 1982

Em đã trở lại Paris-
Tôn Thất Phú Sĩ Paris Mars 2005

Nghe em nói
Em đã trở lại Paris
Anh vội vàng tìm em nơi phố cổ
Không phải thân anh ngày xưa em thương mến
Mà là linh hồn anh một thuở yêu em
Anh vẫn không tìm được
Người em gái cùng anh đi tìm đất hứa
Mái tóc bồng bềnh theo nắng theo mưa

Anh trở lại đây
Chờ em trên bia đá
Tấm bia mòn nơi cổ mộ trăm năm
Hình như có một khoảng cách
Giữa chúng mình
Một khoảng trời xanh ươm mây trắng
Lạnh lùng, hoang vắng
Nhưng anh không nghĩ
Tình yêu mình hoá đá đâu em

Paris thành phố của tình yêu lãng mạn
Thêm tình mình một dạ thủy chung
Tháng Bảy mưa ngâu còn có ngày gặp mặt
Anh và em đâu còn dịp tương phùng
Kỷ niệm chập chùng
Rơi đâu đó
Giọt nước mắt anh cay

Bờ sông Seine in dấu chân em bước
Hồn anh theo từng ngọn cỏ em qua
Tiếng thở đau từ hư vô vọng lại
Vẫn còn đây dấu vết thuở ban đầu

Khải Hoàn môn những con đường hội ngộ
Tình của mình cũng nở rộ trong tim
Em ơi ! mỗi lần nghe sóng vỗ
Là mỗi lần anh tâm nguyện cầu xin
Nhưng em hiểu
Đâu có phải lần nào
Sóng cũng dịu dàng hôn bờ cát em đi

Anh tìm em giữa phố Paris
Chuyến Métro cuối về đến gare Montparnasse
Paris đêm huyền diệu
Ánh đèn màu mờ ảo lung linh
Anh vẫn đi tìm em
Đi tìm hoài như một kẻ vô tâm

Tôn Thất Phú Sĩ
Paris Mars 2005

No comments:

Blog Archive