Cao Đồng Phước
Calgary, Canada
Ba mươi ba năm rồi, biết bao nhiêu những điều tôi được nghe và được thấy đã khiến tôi vui có, buồn có, hy vọng có, đau đớn có, cũng có khi gần như là một nỗi tuyệt vọng sau quá nhiều những ngày dài đợi chờ và thất vọng!
Mới ngày hôm qua mà thôi, khi đến thăm một người bạn, tôi tình cờ được cùng xem ké với gia đình bạn cuốn DVD Paris By Night 84 về Âm Nhạc & Thời Trang. Tôi thật vui khi được nghe sự thành công của em Roni Trần Bình Trọng tại Phần Lan (Finland.) Em sinh ra tại trại tị nạn Thái Lan và đã cùng với bố mẹ rời trại đi định cư tại Phần Lan khi em chỉ mới được 14 tháng tuổi. Em cố gắng học hành để làm vui lòng bố mẹ và đồng thời em cũng đã bằng mọi cách, thực hiện cho bằng được giấc mơ ca hát của mình. Em đã đạt được giấc mơ ấy khi em vào được vòng chung kết của cuộc thi tuyển “Finland Idols” và rồi em đã được hãng Sony thực hiện cuốn album đầu tiên cho em với tựa đề “Roni since 1987”.
Một em bé Việt Nam ra đời tại trại tị nạn Thái Lan và đến định cư ở Phần Lan khi chỉ mới 14 tháng tuổi mà đã có thể đứng trên sân khấu Thuý Nga Paris để phát biểu rất vững vàng trôi chảy bằng ngôn ngữ của quê hương em, trước hàng ngàn khán thính giả người Việt Nam! Em nói và hát tiếng Việt không một chút ngọng nghịu, không một chút cái giọng nặng nề lai căng nào hết, và cũng không hề xen kẽ vào bất cứ một thứ ngôn ngữ nào khác, không hề! (Dù rằng em biết nói đến 5 thứ tiếng!) Tôi quá cảm động và thán phục em! Tôi cũng ngầm thán phục bố mẹ em, bậc đã sinh thành, dạy dỗ em, và chắc chắn là họ đã luôn luôn nhắc nhở em niềm hãnh diện được làm một người Việt Nam cũng như niềm hãnh diện được nói thứ tiếng đặc thù của dân tộc mình. Thật ra thì niềm hãnh diện này được gởi gắm trọn vẹn rồi trong cái tên của vị anh hùng dân tộc Việt Nam mà họ đã dùng để đặt cho em: Trần Bình Trọng.
Xem tiếp cuốn DVD thì một nỗi tức giận đã bùng lên trong tôi khi bà Lưu Chân, một nhà vẽ kiểu mẫu thời trang được giới thiệu là đang rất nổi tiếng, xuất hiện trên sân khấu và bà ta xin được phát biểu bằng Anh ngữ! Bà Lưu Chân này tự giới thiệu Nha Trang là quê hương của bà. Bà là sinh viên du học Mỹ năm 1972, và bà đã tốt nghiệp ngành thương mại tại Boston University. Vậy có nghĩa là khi qua Mỹ du học, tối thiểu bà phải 18 tuổi, cái tuổi nhỏ nhất để lấy được cái bằng Tú Tài 2 (dù Việt hay Pháp). Với cái tuổi này mà nói rằng hôm nay mình không thể nói sỏi được ngôn ngữ mẹ đẻ của mình trước hàng ngàn khán thính giả đồng hương để phải nhờ đến thông dịch viên thì thật là quá ư khôi hài! Không biết bà Lưu Chân này có biết xấu hổ hay không khi bà ngồi xem lại cuốn DVD này để nghe tiếng ca cùng những lời bày tỏ rất tình cảm, lễ độ, và lưu loát bằng rặt tiếng Việt Nam của một người thanh niên rất trẻ đã được sinh ra trong trại tị nạn Thái Lan và định cư ở đất nước Phần Lan khi em chỉ mới được 14 tháng tuổi mà thôi (???!!!)
Thuý Nga Paris ơi, xin hãy cắt bỏ đoạn phim trên, vì đoạn phim này đã làm ô danh người đàn bà Việt Nam ở hải ngoại!
Ba mươi ba năm rồi, những người Việt hải ngoại chống Cộng đầy tâm huyết có ai lại không tha thiết hướng về một tương lai tươi sáng cho một đất nước Việt Nam với chủ nghĩa Dân trị, một Việt Nam không còn nữa chế độ Cộng Sản tham tàn, một Việt Nam thật sự có Tự do, Dân chủ, và Nhân quyền cho tất cả mọi người dân Việt (???) Nhưng những thứ vô cùng quý giá này phải do chính người dân trong nước khát khao tranh thủ chứ không bất cứ một sức mạnh hay quyền lực nào bên ngoài có thể dễ dàng đem đến tận tay cho họ được hết! Những sức mạnh hải ngoại chỉ có thể tiếp tay bằng cách giúp phương tiện cho họ mà thôi, về tinh thần hay về vật chất! Nhưng để có thể thực hiện được sứ mạng tiếp tay này thì cái sức mạnh hải ngoại ấy cũng phải thật sự là một khối sức mạnh đập không thể tan, xô không thể ngã kia!
Ba mươi ba năm rồi, còn lại bao nhiêu người chiến sĩ chống Cộng vẫn còn giữ được trái tim không hề chán nản, không hề nao núng? Đã đến lúc chúng ta phải nên thành thật tự kiểm điểm và tự phê bình để sửa sai, vì: “Biết người biết ta, trăm trận không nguy!” (“Tri bỉ tri kỷ, bách chiến bất đãi!”) Ba mươi ba năm rồi, đã đến lúc chúng ta nên lắng nghe những chiến hữu của chúng ta nói lên lời nói tự đáy lòng của họ mà không phiền lòng, không nổi giận!
Chúng ta đòi hỏi Tự do và Dân chủ cho người dân trong nước thì ở hải ngoại, chính chúng ta phải là những người thực hành được bài học Tự do và Dân chủ này trước hết: Tôn trọng và chấp nhận những ý kiến khác biệt với chúng ta.
Dân tộc nào mất đi niềm tự hào về ngôn ngữ của dân tộc mình thì dân tộc ấy mãi mãi chỉ là một sắc dân nô lệ! Cũng như thế, ngày nào mà những tập thể người Việt chống Cộng hải ngoại dứt khoát không chấp nhận những dị biệt của nhau để có thể kết hợp với nhau thành một sức mạnh không thể xô ngã được thì giấc mơ Tự do và Dân chủ cho một tương lai tươi sáng Việt Nam mãi mãi chỉ là một giấc mộng viễn vông mà thôi!
Ba mươi ba năm rồi, niềm tin ở bạn bè cùng chung một chiến tuyến vẫn còn trong tôi. Bằng vào niềm tin này, tôi đã gởi đến họ lá email phỏng vấn dưới đây:
“Các bạn thân mến, tôi đang làm bài phỏng vấn và muốn xin ý kiến riêng tư của từng người trong các bạn: Các bạn nghĩ gì về TƯƠNG LAI của đất nước VN và trên thực tế, những người Việt hải ngoại chống Cộng chúng ta cần thiết phải làm gì trước nhất để hướng đến một tương lai tươi sáng mai hậu?
Đây là cuộc phỏng vấn chớp nhoáng về chủ đề này, vì vậy tôi tha thiết mong ước được các bạn hợp tác để trả lời giùm. Rất cám ơn tất cả các bạn!”
Tôi đã gởi lá email này đi và xem như đây là bài thực tập Dân chủ đầu tiên của mình. Sự hưởng ứng của các bằng hữu đã thật sự vượt quá ước mong của tôi nên đã khiến trái tim tôi tràn đầy những nỗi hân hoan, vì tôi nhận ra được rằng đây là những lời đã được thốt ra không phải để kiếm phiếu hay để kiếm chút tiếng tăm lợi lộc mà là những lời tự đáy lòng của một người bạn chỉ dành cho một người bạn đã cùng đi chung một con đường với mình mà thôi.
Tôi xin được bắt đầu bằng lá email hồi đáp của người bạn ở mãi tận Bắc Âu xa xôi nhất cho đến hồi đáp sau cùng là của người bạn trẻ tuổi nhất và ở gần tôi nhất, một người trẻ thuộc thế hệ thứ 2 của Việt Nam tại Calgary, Canada.
***************
Phạm Tín An Ninh (Cựu quân nhân, nhà văn hiện định cư tại Na Uy, Bắc Âu.)
Câu hỏi của Bạn cũng chính là điều mà lâu nay tôi cũng từng băn khoăn và suy tư rất nhiều. Tuy nhiên, theo thiển ý cá nhân tôi, điều trước tiên là người Việt Hải Ngoại chúng ta cần phải có một Tổ Chức Cộng Ðồng Hợp Nhất và vững mạnh. Tình trạng phân hoá và chống đối nhau mạnh mẽ ( đến mức như thù địch) giữa một số hội đoàn, tổ chức, mặt trận như hiện nay đã làm chúng ta suy yếu rất nhiều và cũng chính là mảnh đất màu mở cho VC lợi dụng và cài người của chúng để tiếp tục phá hoại, làm suy yếu thêm khả năng của chúng ta.Tôi có cảm giác là một bách phân không nhỏ người Việt hải ngoại đã mất niềm tin vào các tổ chức của Cộng Ðồng Hải Ngoại. Nhìn chung hiện nay chỉ còn CÐNV TN tại Úc Châu là tương đối đồng nhất và vững mạnh hơn.
Tôi nghĩ, điều chúng ta cần làm hiện nay là tập trung hỗ trợ Phong Trào Dân Chủ trong nước dưới mọi hình thức. Nhưng phải có tổ chức và phương án thật cụ thể, chính xác.
Theo bánh xe lịch sử, Việt Nam rồi nhất định sẽ trở thành một quốc gia Tự do Dân chủ. Nhưng mau hay chậm, chính là Phong Trào Dân Chủ trong nước có điều kiện để phát triển nhanh hay không mà thôi.
Vài lời riêng tư, xin được trả lời nhà phỏng vấn CÐP.
Thân mến, PTAN
***********
Lâm Hữu Xưa (Cựu SVQGHC, trang chủ trang web Mauthan68, hiện định cư tại Melbourne, Úc Châu.)
Theo tôi thì Việt Cộng, trong tương lai gần hay xa tôi không dám đoán, phải bước vào hệ thống Dân chủ và Tự do của nhân loại. Bọn chúng không thể bịt mắt bịt tai người dân trong nước mãi được! Bọn chúng không thể dối trá và gian manh mãi được! Chúng ta từ bên ngoài phải vận dụng phương tiện truyền thông để dân chúng trong nước sẽ từ từ mở mắt ra nhận biết SỰ THẬT CỦA THẾ GIỚI TỰ DO. Dân chúng trong nước phải tự đứng lên để đòi hỏi Dân chủ và Tự do cho chính họ. Người Việt Hải Ngọai còn tranh đấu là vì lương tâm chứ không phải vì nợ nần đối với dân tộc và đất nước. Vì sự đào thoát ra nước ngoài của hầu hết người Việt tị nạn là do chúng ta ĐÁNH ĐỔI BẰNG MẠNG SỐNG CỦA CHÍNH CHÚNG TA ĐỂ CÓ TỰ DO. Chúng ta không hề được chính quyền VC cấp giấy phép hay là chúng ta đã nhận Sự Vụ Lệnh của bọn chúng để thi hành một trách vụ gì đó cho dân tộc hay cho đất nước. Người Việt bỏ quê cha đất tổ ra đi vì bị chính quyền Việt Cộng xua đuổi chứ không phải họ trốn chạy vì vinh hoa phú quý! Nếu cho rằng Người Việt Hải Ngoại phải có trách nhiệm thì cũng chỉ trách nhiệm tương đương 2/84 (tỉ lệ đối với dân số chung.)
Nói tóm lại, nếu dân chúng trong nước không dám hay nếu họ cho rằng họ thấy không cần phải đứng lên đòi hỏi Tự do và Dân chủ cho chính họ thì ở hải ngoại, chúng ta cũng không thể làm gì khác hơn ngoài những cố gắng như chúng ta đã kiên trì trong hơn 30 năm qua!
Riêng cá nhân tôi thì tôi không mong trở về và cũng không ủng hộ bất cứ ai từ hải ngoại trở về để tranh giành quyền lực với dân chúng trong nước. Tâm tư và suy nghĩ của tôi chỉ đơn giản và hạn hẹp như vậỵ
Thân mến, LHX
**************
Nguyễn Triệu Việt (Cựu SVQGHC, nhà văn hiện định cư tại Brisbane, Úc Châu.)
Câu hỏi là một đề tài lớn rất khó trả lời, vì đây là chuyện “đội đá vá trời!” Ngay cả các chính trị gia hoặc các bậc thức giả hay các nhà cách mạng cũng chưa chắc đã trả lời được! Tuy nhiên đối với đệ là người dân bình thường thì:
1.- Nghĩ gì về tương lai đất nước VN?
Dĩ nhiên là mong mỏi đất nước VN rồi đây sẽ phồn vinh trong Tự do Dân chủ để chen vai cùng thế giới.
Lạc quan:
- Thế hệ trẻ vươn lên, lớp già CS sẽ gục xuống và chết đi. Lớp trẻ VN du học sẽ có cái nhìn khác xưa vì họ đã học hỏi được cái hay cái đẹp ở nước ngoài, nhất là nền chính trị và Tự do Dân chủ Tây phương để đem về áp dụng tại VN.
- Sự giao thiệp trong và ngoài (nhất là với người Việt hải ngoại về nước) sẽ giúp cho người dân trong nước sáng mắt ra hơn.
Bi quan:
- Lớp trẻ con ông cháu cha của Cộng Sản có thể vẫn còn bị tiêm nhiễm nọc độc CS cho nên đám này vẫn còn theo cung cách làm ăn cũ của CS, và vẫn sẽ còn những tệ nạn tham quyền cố vị, thối nát tham ô ……(bởi vì “Con Vua rồi lại làm Vua!”)
- Ảnh hưởng của Trung Cộng đối với VN về tất cả mọi phương diện chính trị, quân sự, kinh tế, văn hoá, vv….
- Ảnh hưởng của các đại cường đổ vốn đầu tư lại VN: chính họ sẽ tiếp tục nuôi dưỡng chế độ CS!
- Cộng Sản vẫn cam lòng cúi đầu làm tay sai cho trung Cộng!
2.- Người Việt hải ngoại phải làm gì để có một VN tươi sáng?
Người Việt hải ngoại không quyết định được vấn đề. Họ chỉ có thể hỗ trợ (support). Chỉ có người trong nước mới có thể làm được những việc như thay đổi Hiến pháp, thay đổi chế độ, thay đổi chính phủ, vv…..Nên noi theo gương Liên Xô hoặc Đông Âu để có cách mạng xanh, tím, vv….(tránh đổ máu)
Do đó:
- Bổn phận người Việt hải ngoại là phải làm sao tạo được sự đoàn kết giữa các thành phần cá nhân, hiệp hội, đoàn thể, vv….ở tại đất nước mà họ đang sống.
- Phát triển sự đoàn kết rộng rãi khắp các quốc gia có người Việt cư ngụ (Một Liên Hiệp Cộng Đồng Hải Ngoại chẳng hạn để có tiếng nói chung và mạnh mẽ. Mô hình thống nhất của Cộng Đồng Người Việt tại Úc rất đáng cho các nơi noi theo)
- Các tổ chức chính trị bên ngoài cần kết nối với những cá nhân hoặc tổ chức đối kháng trong nước và hỗ trợ họ tối đa (kể cả trợ giúp kinh tế để họ sống mà đấu tranh)
- Chấn chỉnh cơ cấu sinh hoạt chính trị của người Việt hải ngoại. Xây dựng lực lượng trẻ sinh viên học sinh và các nhân tài đã tốt nghiệp, vv…..để hậu thuẩn bên trong.
- Chuẩn bị một cơ cấu chính phủ dự bị (với các nhà đối kháng trong nước) thành một chính phủ đối lập (Shadow cabinet) để vừa đấu tranh và khi cần thì có thể thay thế ngay tại VN.
- Liên kết với các nhân vật chính trị và các đảng phái chính trị, nhất là với chính phủ của các quốc gia sở tại để hỗ trợ cuộc đấu tranh cho Dân chủ, Nhân quyền, và Tự do trong nước.
- Chấn chỉnh các khuyết điểm của người Việt hải ngoại như:
· Không trợ giúp các hoạt động nhân đạo không cần thiết ở VN.
· Ngưng các cuộc quyên góp vô bổ cho VN.
· Hàn gắn mọi chia rẽ địa phương.
· Tạo phong trào đừng về VN, không gởi tiền về VN, và không đầu tư tại VN (Làm được những việc này quả là rất khó!)
Mến, NVS
********************
Phu Xích Lô (Hỗ trợ viên những sinh hoạt thế hệ trẻ tại Úc Châu.)
Tuy Tỷ nói đây là một cuộc phỏng vấn chớp nhoáng, nhưng đệ thấy đây là một câu hỏi có tính cách sâu rộng. Câu trả lời cho câu hỏi này đã được rất là nhiều người nói đến từ nhiều chục năm nay. Chúng ta đã có vô số câu trả lời khác nhau cho cùng một câu hỏi về cùng một quốc gia từ những người có cùng chung kinh nghiệm, chung nòi giống, chung lịch sử …
Câu trả lời này tự nó đã làm phân hóa sức mạnh của chúng ta ở hải ngoại từ sau năm 1975. Ai cũng muốn chứng minh khuynh hướng hay quan điểm của mình là đúng. Và một điều đau lòng nhất là những người này sẵn sàng bảo vệ cái khuynh hướng hay quan điểm của mình bằng bất cứ một phương tiện hay thủ đoạn nào mà họ đã sẵn có trong nhiều năm nay …
Câu trả lời, theo đệ, rất là tương đối và tùy thuộc vào từng thời điểm khác nhau để xét về mặt “đúng/sai”, hay “thích hợp/không thích hợp”. Tình hình chính trị, kinh tế và khoa học kỹ thuật đã thay đổi nhiều trong thời gian vài chục năm qua. Vì thế câu trả lời có thể thích hợp trong thời điểm này mà không thích hợp trong thời điểm khác. Và câu trả lời cũng có thể thích hợp cho người này mà không thích hợp cho người khác.
Trong vài chục năm qua, đã có nhiều trường hợp người thân trở thành người dưng, “bạn” biến thành “thù” cũng chỉ vì khác nhau về quan điểm hay khuynh hướng trong sự trả lời. Vì lý do tế nhị này mà có rất nhiều người đã không muốn hay tìm cách tránh né câu trả lời.
Không ai trong chúng ta nghĩ rằng mình đã phải rời xa quê hương trong một thời gian dài hơn 30 năm! Ngày ra đi chúng ta đều nghĩ rằng sẽ có một ngày về không lâu. Và chúng ta cứ hi vọng như thế từ năm này sang năm khác, từ một mái đầu xanh đen với bầu nhiệt huyết thời son trẻ cho đến bây giờ… Chúng ta, một số người đã vĩnh viễn ra đi, một số người đã già nua lụm khụm, còn một số người trẻ hơn thì cũng đang đi đến cái tuổi về chiều … Và niềm mơ ước của chúng ta cũng chưa có một câu trả lời dứt khoát! Chúng ta vẫn còn phân hóa trong ý thức hệ. Chúng ta vẫn còn chờ đợi. Chúng ta vẫn còn hi vọng.
Một số người đã bỏ ra hàng chục năm để tranh đấu cho những điều không có thực, nếu không nói là một giấc mơ hão huyền. Lịch sử đã chứng minh một điều mà chúng ta phải đau lòng chấp nhận. Đó là chúng ta không thể quyết đinh được gì cho vận mệnh hay tương lai đất nước của chúng ta. Sự thắng bại trong quá khứ đã không được quyết định trên những trận tuyến ở ngay trong đất nước chúng ta mà nó đã được quyết định bằng những chữ ký của những bàn tay ngoại nhân cách xa quê hương chúng ta cả chục ngàn cây số.
Khi qua đây một số người cũng vẫn còn tin rằng họ, đơn phương, có thể làm được điều này hay điều nọ. Họ luôn quay về quá khứ để tự hào về một quá khứ hào hùng của mình mà quên rằng họ không thể làm được một điều gì cả nếu không có bàn tay ngoại nhân nhúng vào.
Bây giờ, không ai có thể nói rằng khi nào thì giấc mơ trở thành sự thật! 10 năm nữa? 20 năm nữa? 50 năm nữa? Chỉ biết ngay thời điểm này, sự chuẩn bị rất là quan trọng. Chúng ta phải biết chuẩn bị cho thế hệ mai sau có được một kết cuộc hài hòa, tốt đẹp.
“Bên này” hay “bên kia”, cái thệ hệ còn lại này rồi cũng sẽ có ngày ra đi. Thế hệ trẻ sẽ dần dần thay thế chúng ta. Thế hệ trẻ không có quá khứ hận thù gì với nhau. Do đó chúng dễ dàng thông cảm nhau hơn thế hệ của chúng ta nhiều. Nếu chúng ta dạy dỗ, khuyến khích, và tạo điều kiện cho các thế hệ trẻ gần gũi với nhau hơn và hiểu nhau hơn, thay vì cứ dạy dỗ chúng hận thù như trước đây, thì đây là cái hướng đi thực tế và thích hợp nhất hiện nay.
Đệ bày tỏ sự suy nghĩ thô thiển của mình. Có thể là Tỷ sẽ thất vọng (?), thích (?), … Ít khi nào đệ nói ra những suy nghĩ của mình cho những câu hỏi thuộc về dạng này lắm. Vì vậy mà sự bày tỏ không được mạch lạc cho lắm. Mong tỷ bỏ qua.
Thân mến, PXL
*****************
Vinh Hồ (Cựu quân nhân, nhà văn hiện định cư tại Florida, USA.)
Em là người bi quan về tương lai đất nước.
Ở trong nước, từ trí thức đến dân thường, đại đa số chỉ muốn an thân là trên hết, trong lúc nhà nước có trên 10 triệu công an viên chức và một lực lượng quân đội nắm độc quyền cai trị, sẵn sàng bóp chết từ trong trứng nước mọi cuộc đứng lên của nhân dân! Bên cạnh đó thì hiểm họa xâm lăng và đồng loã của Trung Cộng đang đè nặng trên vận mạng dân tộc Việt Nam!
Ở ngoài nước thì đa phần người Việt càng ngày càng quên đi tư thế tị nạn chính trị của mình, và họ đã đua nhau về nước như cơm bữa để khoe giàu khoe sang, để mua nhà mua đất, và để..…..hưởng thụ! Đa số muốn sống vinh thân phì gia, không cần biết đến chung quanh và đến tương lai đất nước là gì hết! Họ thờ ơ với chính trị, thậm chí không muốn nhắc đến cũng như không muốn nghe đến 2 chữ CHÍNH TRỊ! Một số khác vì muốn an thân để về Việt Nam nên đã luôn miệng nói: “Tôi không làm chính trị, tôi không thích chính trị,……” ví dụ như trong vụ Hoàng Sa, Trường Sa, có đến 3 triệu người Việt Nam tị nạn hải ngoại thì thử hỏi đã xuống đường được bao nhiêu người? Tại sao vậy? Họ sợ cái gì?
Phần còn lại, một số người đang nắm chức này chức nọ, thì đa số cũng chỉ vì cái hư danh mà thôi, không thành thật với đồng hương của mình! Càng ngày số tiền hải ngoại gởi về càng lớn, 5 tỉ USD cho năm 2007, và Tết năm nay là cái Tết mà Việt kiều hải ngoại về VN đông nhất từ trước đến nay! Hỏi như thế thì làm sao CSVN sụp đổ được, hở chị ĐP?
Do đó Vinh Hồ không dám nghĩ đến 4 chữ TƯƠNG LAI ĐẤT NƯỚC và cũng không biết phải làm gì trước nhất ĐỂ HƯỚNG ĐẾN MỘT TƯƠNG LAI TƯƠI SÁNG MAI HẬU, bởi vì thưa chị, VH ĐÃ MẤT HẾT NIỀM TIN TƯỞNG TỪ TRONG NHÀ BINH, NHÀ TÙ RA CHO TỚI HẢI NGOẠI RỒI!
Cám ơn chị ĐP đã nhớ đến VH. Thân ái.
***************
Nguyễn Bá Dĩnh (Cựu SV du học Canada, nhà văn hiện định cư tại Montreal, Canada.)
Bạn bè lại làm khó nhau đây, phải không? BD vẫn còn làm việc full time để lo trả nợ nhà nợ xe, nợ con nợ cái đấy. Thôi, “một lần rồi thôi” nghe!
Tương lai của đất nước VN chúng ta hả? Mờ mịt lắm! U tối lắm! Mờ mịt và u tối mặc dù các đài VOA, RFA, RFI... hàng ngày hàng đêm đều nói về một VN ngày nay với chỉ số phát triển kinh tế cao nhứt vùng Ðông Nam Á. Trên 10% mỗi năm. Nhiều lắm đó! Canada năm nay chỉ 3% mà còn không dám mơ ước! Và sự tăng trưởng kinh tế hàng năm trên 10% của VN bây giờ là đã liên tiếp trong nhiều năm rối đó. Ghê thật! Vậy là đất nước quê hương ta sẽ có ngày ngẩng đầu lên được với người ta? Sẽ hết cái cảnh mười mấy trinh-nữ Việt trần truồng đứng sắp hàng để cho một người Ðài Loan hay Hàn quốc đi tới đi lui, vạch đùi vạch háng (xin lỗi, nhưng là sự thật!) mà chọn lựa. Chọn lựa đã rồi mang về hôtel và nếu như thử mà biết là không còn “gin” thì trả lại! Ôi, nền văn hoá Ðông-phương cao siêu lại có thể có những đứa con bỉ ổi như thế hay sao! Ôi chao, nếu như các đấng Quang-Trung, Trần Hưng Ðạo, những anh hùng tổ tiên ta sống dậy nhìn thấy được cái đoạn trường nầy thì chắc các đấng nầy cũng vượt biển mà trốn cho khỏi nhục!
Còn lâu lắm Ðồng Phước à! Dân tộc chúng ta vô phước vô phần nên nẩy sinh ra một tên mánh mung, dâm đãng, làm tay sai cho KGB, cho Nga, cho Tàu để mang cả dân tộc vào thảm cảnh ngày hôm nay! Và điều khốn nạn cho dân tộc chúng ta là cả nước phải tôn thờ (dù chỉ là bề mặt) tên thô bỉ tội đồ nầy! Ðất nước ta, thiển nghĩ, sẽ không bao giờ có Dân chủ và Tự do. Tại sao? Trước hết là vì đa số dân VN chúng ta bây giờ mỏi mệt quá rồi, không muốn có thay đổi nữa, không còn sức hy sinh chịu đựng nữa. Ai cũng sợ chiến tranh. Thôi thì thà bị một tập đoàn mù loà dốt nát trong quản lý và cai trị nhưng rất thông minh thủ đoạn trong đàn áp, tham nhũng và cướp đoạt, thà để cho chúng sai khiến bóc lột còn hơn là phải đổ máu mà chưa chắc được gì!
Ðài RFA cách nay một tháng có làm một cuộc thăm dò người dân trong nước và kết quả là 94% những người được hỏi, bằng lòng sống với tham nhũng! Tham nhũng ở VN bây giờ ghê lắm. Bọn tư bản đang lăn xả vào đầu tư nhưng “vừa chơi vừa run”. Nghe mà ghê rợn! Nothing to do!
Ở VN chúng ta, không thể có thay đổi mà không đổ máu và, bây giờ dân chúng VN không chịu và cũng không còn máu để đổ nữa! Ðối với dân VN chúng ta, như NGK đã nói: Dân chủ thì ai cũng muốn nhưng cần phải mất một cọng lông chân để có Dân chủ thì chẳng ai chịu! Dĩ nhiên đây là cách nói thậm xưng nhưng sự thật không sai lạc bao nhiêu! Lông chân cũng không chịu mất thì làm gì có chuyện chịu đổ máu! Và “đảng ta” biết rõ cái tâm lý nầy của “nhân dân anh hùng” chúng ta!
Có nhiều người tự lừa dối mình mà hy vọng rằng rồi đây, gìới cầm quyền già nua sẽ đi chầu “Bác” và giới trẻ đi du học ở Mỹ, ở Pháp, ở Anh (không phải ở Nga) về thì sẽ có thay đổi. Khổ quá, con cháu bọn cầm quyền bây giờ ở VN khi sang Mỹ có chịu học hành gì đâu! Chúng mang tiền đô theo đầy túi, mang cả cận-vệ theo, chỉ biết đóng tiền học phí mấy chục ngàn một năm (trong khi bố mẹ chúng, những đầy tớ của nhân dân thì lương tháng tối đa không quá một ngàn đô) rồi chuồn đi chơi, mua xe BMW, sắm giàn nhạc giá cả năm bảy chục ngàn, điều mà chúng ta cày trên hai chục năm ở đây chưa bao giờ dám nghĩ đến! Rồi bọn nầy lại về, ôm lấy quyền lợi mà bố mẹ chúng đã “hy sinh đời bố, củng cố đời con” truyền lại, say sưa với đặc quyền đặc lợi thì có bao giờ chịu nhả ra, chia phần cho dân chúng!
Cách nay hơn mấy chục năm, các chế độ mục nát, độc tài ở Nam Mỹ cũng từng gởi con cháu sang Hoa Kỳ du học ở các trường nổi tiếng như Harvard, MIT, Stanford... Sau đó, những tên độc tài già nua ở Nam Mỹ đã nằm yên trong lòng đất và đám con cái du học của họ đã trở về tiếp tục cai trị các quốc gia nầy. Kết quả ra sao? Chẳng có gì thay đổi nếu như không nói rằng lớp trẻ nầy còn biết cách tham nhũng và bóc lột dân chúng hay hơn cha mẹ chúng, vì chúng có trình độ và thông minh hơn! Ðây không phải là điều BD đặt ra mà là nhận xét của một bình luận gia nổi tiếng của RFA!
Còn nữa, lịch sử dân tộc chúng ta cũng cho thấy rằng những thay đổi lớn, không những cần phải đổ máu mà còn cần đến bàn tay và tiền bạc của ngoại bang. Những bài học lịch sử còn sờ sờ ra đó: Muốn thực-dân Tây cút đi thì phải nhờ bàn tay sắt của Nhựt. Muốn giải giới quân-phiệt Nhựt thì phải nhờ đến Anh. Không có Mỹ thì làm sao ông Diệm được suy tôn lên Tổng Thống! Không có Kennedy thì bố DVM và nhóm tướng lãnh phản phúc cũng không dám đụng đến lông chân của anh em ông Diệm! Cuộc thay đổi nào ít nhiều cũng có máu đổ!
Mà ngoại bang bây giờ là ai? Pháp thì xa xôi rồi và tình hình xã hội rối ren của Pháp hiện nay không cho phép họ dám dòm ngó đến chuyện khai thác các đồn điền cao-su nữa đâu. Anh thì đã từ lâu không còn hứng thú với chuyện thực dân dù cũ hay mới. Nga thì tự lo một mình đã ngất ngư con tàu đi. Chỉ còn Mỹ & Tàu. Mỹ thì đang bận bịu với Iran, Irak, Israel, Palestine, Bắc Hàn..., không còn sức đâu mà đèo bồng. Vả lại chiêu bài Nhân quyền Dân chủ trên miệng các chú Sam chỉ có mục đích chantage cho các mục tiêu kinh tế mà thôi. Như vậy chỉ còn Tàu. Bây giờ, “đảng ta” mà đại diện thực tế là “Bộ chính trị”, như DTH nói, là một lũ chỉ biết “ngửi rắm của Bắc-Triều” (nguyên văn). Thử hỏi, khi mà những `“đỉnh cao trí tuệ” đầu não của môt nước chỉ biết “ngửi rắm” thì mình lật đổ chúng làm gì (?!)
Như vậy là huề trớt, huề trơn, huề tru! Hopeless forever!
Nhưng điều đáng buồn và đáng tủi hổ hơn bất cứ bao giờ cho dân VN chúng ta là CSVN hiện nay không ngừng xuất cảng lao động để thu ngoại tệ mà không có một chánh sách hay những cơ quan nào theo dõi để bảo vệ con dân mình ở nước ngoài!
Hôm nay nghe 165 nữ công VN ở Jordan bị chủ nhân bỏ đói và hành hung.
Hôm kia thì nghe những tên chủ nhân mọi rợ ở Mã-Lai cho cả 25 nam công nhân VN ở trong một nhà kho với 1 toilette duy nhứt!
Trước đây lại nghe một người con gái VN bị chủ nhân ở Ðài Loan đánh đến chết (và hiện có nhiều chục ngàn nữ nô bộc người VN ở Ðài Loan).
Ðài RFA, trong chương trình phát thanh tối ngày 3 tháng 3 vừa qua, cho biết từ 2004 đến nay, số tử-vong của những lao-nô VN ở Mã-lai lên đến trên 370 người, trung bình 6 ngày có 1 người chết và trong số những lao-nô VN bị chết nầy thì trên 30% là chết bất thình lình, không có giải thích! Phải hiểu là những lao-nô VN được “đảng ta” xuất cảng là những người thuộc lớp tuổi thanh niên khoẻ mạnh! Không biết “đảng ta”, “nhà nước ta”... có đặt toà đại-sứ ở Mã-lai hay không và ngài đại-sứ của xứ CSVN “anh hùng” có biết chuyện nầy hay không và đã làm gì để bảo vệ những lao-nô “tiên tiến” VN?
Không biết ông Lê Dũng, phát ngôn nhân của CSVN có nghe những tin tức loại nầy hay không và nếu có nghe thì trái tim của ông có thắt lại hay không? Chẳng lẽ là người ta có thể có một trái tim bằng gan bằng thép bằng đá bằng sỏi? Và “nhân dân ta anh hùng” đã phản ứng thế nào trước những đau đớn như vậy? Không. Không có phản ứng chi cả! Cam chịu. Cam chịu mà thôi!
Những “anh hùng anh thư” ngày xưa (trước 75) như Ngô Bá Thành, Nguyễn Văn Trổi... đã không còn nữa sau 75!
Ngay như một nước đông dân đến gần như có nạn nhân mãn là Ấn-độ cũng không xem thường sự sống chết của dân mình hay để dân mình bị ngoại nhân chà đạp dày vò như thế. Ấn-độ có một đòi hỏi rất rõ ràng, dứt khoát đối với những nước (Ả-Rập) mà Ấn-độ xuất cảng lao động sang. Chánh sách của Ấn độ như thế nầy: Nước nào muốn thuê mướn những người Ấn độ làm việc nhà thì phải, thứ nhứt, trả lương tối thiểu 300 đô mỗi tháng, thứ hai, khi người công nhân Ấn độ đến nơi thì phải cung cấp ngay cho người nầy một điện thoại di động và thứ ba, trước khi người làm Ấn độ đến nơi, chủ nhân phải đặt cọc một số tiền cho sứ-quán Ấn độ sở tại.
Tại sao nhà nước CSVN, thứ nhà nước mà mở miệng ra thì mấy chữ “anh hùng”, “tiên tiến” được phun ra ngay ào ào, lại không dám đặt những điều kiện như vậy đối với Mã-lai, Ðài-loan, Hàn-quốc?
Mới đây, báo Quốc-gia của CÐ Montreal có đăng lời tâm sự của Ngô Công Ðức trước khi qua đời. Lời tâm sự rất tha thiết và chân thành, không rõ ràng cho lắm nhưng có thể tìm thấy trong đó chút hối hận vì quá yêu nước nên đã đứng chung với “đảng ta” trên một chiến tuyến. BD có giao du với Ngô Công Ðức sau 75. Kín đáo. Trí thức. Giản dị. Ít ra, Ngô Công Ðức cũng có chút liêm sỉ để dấy lên một chút hối hận. Còn nhiều người khác trong thành phần thứ 3 thì sao? Im lặng trong tủi nhục. Câm nín trong cô đơn. Họ là ai nếu không phải là những nhân tố giúp CSVN cưỡng chiếm miền Nam? Họ tự biết như thế nhưng không dám và không có đủ can đảm để làm gì cả, ngay cả một chút hối hận như Ngô Công Ðức!
Bây giờ là thời gian để những người thuộc cái gọi là “thành phần thứ 3”, để những ai đã từng giấu VC trong nhà trước 75, để những “Bà Mẹ nuôi” hay “Mẹ chiến sĩ”, để những Sư, Cha đã từng hô hào bó tay chính phủ miền Nam cho VC tự do chém giết..., ngồi xuống để tự nghiền ngẫm về những gì mình đã làm, trên những hoang tàn của đất nước và trên những lầm than nghèo khó của đại đa số nhân dân VN hôm nay! Khi nào những người nầy thở được một tiếng thở dài hối hận (như Ngô Công Ðức đã thở dài) thì nỗi oan khiên của đất nước chúng ta mới có thể tiêu tan trong lớp sóng phế hưng của dân tộc!
Thôi Ðồng Phước ơi, đừng bao giờ hỏi BD nghĩ gì về tương lai VN nữa nghen!
Câu hỏi thứ 2 của ÐP là “những người Việt hải ngoại chống Cộng chúng ta cần thiết phải làm gì trước nhất để hướng đến một tương lai tươi sáng mai hậu”?
Thiển nghĩ: Những người Việt ở hải ngoại sẽ chẳng làm được gì cho tương lai của đất nước chúng ta cả! Lý do: Người Việt ở hải ngoại rất bận. Họ phải lo tương lai cho con cháu của họ trước đã. Không được bác-sĩ thì nha-sĩ. Không được nha-sĩ thì dược-sĩ. Khi con cái đã thành bác-sĩ, dược-sĩ, nha-sĩ xong rồi thì phải đi tìm con dâu, chàng rể bác-sĩ, nha-sĩ hay dược sĩ cho xứng. Cái chuyện xem có vẻ đơn giản nầy thực ra rất mệt vì con cái ở hải ngoại cứng đầu cứng cổ lắm!
Lo cho con cho cái ăn học thành tài, có nghề nghiệp vững chắc là điều tốt, đáng làm nhưng mang tấm thân tị nạn CSVN mà chỉ nghĩ đến mình, đến con cái mình, đến gia đình mình còn công cuộc chung thì không bao giờ ngó ngàng đến, vài chục đồng cũng không chịu bỏ ra vun đắp cho cộng-đồng thì quả là “no water talk”! Ai cũng ghét CS nhưng chuyện chống bọn bán nước, bọn tàn phá non sông, bọn bóc lột nhân dân thì để cho người khác lo giùm!
Rồi còn phải chia phe kết bè chống nhau. Người theo Thầy ni thì chống lại người theo Thầy nớ. Kẻ ở dưới trướng Cha nầy thì chống lại kẻ dưới trướng Cha kia! Cộng Ðồng Người Việt Hải Ngoại thì ba phe bốn phía, chống nhau đến chảy máu trầy da (người quốc-gia thà chảy máu để chống người quốc-gia chớ nhứt định không chịu chảy máu để chống CS!), đến phải vác chiếu ra toà trên toà dưới, đòi bồi thường bạc trăm ngàn đô, kéo dài hai, ba năm, trả tiền thầy kiện vài chục ngàn, người thì xuất tiền túi, kẻ thì thậm thụt dùng tiền bà con quyên góp cho cộng-đồng, rồi cuối cùng “huề cả làng” và sau đó ai về nhà nấy và thề với chính mình là quyết không đội trời chung với nhau! Thành ra buổi tiệc gây quỹ nầy có mày thì tao không đi, buổi họp mặt kia có mi thì không có tớ!
Như thế còn hơi sức đâu mà lo cho cái tương lai của VN đang quá xa vời. Vả lại, nhân sinh hữu hạn, đâu có ai sống vài trăm năm để lo cho xuể, mới đó mà ông nầy yên giấc ngàn thu, bà nọ tiêu diêu miền cực-lạc.
Chung cuộc, CSVN sẽ là những người toàn thắng, tự do ngang nhiên nhường đất nhường biển cho Tàu! Toàn thắng đối với nhân dân trong nước, nhưng cúi đầu tùng phục một cách nhục nhã đối với “người anh em” vĩ đại phương Bắc.
Nước Tàu “anh em thắm thiết” của nhân dân ta, hiện nay đang dồn mọi nỗ lực và tiền bạc để phát triển quân đội, vũ khí, phi đạn, thậm chí Hoa-Kỳ đã phải lên tiếng lo ngại và đặt câu hỏi về mục đích phát triển quân sự của Tàu hiện nay.
Cuối cùng, xin nhắc lại lời của DTH, đại để: Thế hệ chúng ta xem vậy mà hèn so với Tiền-Nhân. Không phải hay sao?
Nhà văn DTH mới đây đã tuyên bố là bà sẽ không viết gì liên quan đến chính trị (sau một quá trình tranh đấu khổ cực, cam go, gay gắt, đầy chông gai, không lùi bước trước sức bạo tàn của “đảng ta”).
Có lẽ bà đã nhìn thấy sự không thể nào và không có gì có thể làm thay đổi để nhân dân VN có Dân chủ và Tự do, vì chính nhân dân ta, trong nước cũng như ngoài nước, đã chọn lựa sự bình yên trong phục tùng bạo lực và chung sống với tham nhũng. Vấn đề đặt ra là: Tùng phục bạo lực có thể sẽ được bình yên mãi hay không?
BD
(04 mars 2008)
**************
Hoàng Minh Phụng (Cựu SV du học Nhật, hiện định cư tại Calgary, Canada.)
Nghĩ gì về tương lai của nước VN?
VN là một nước có nhiều điều kiện để trở thành một quốc gia phát triển về kinh tế như Nhật, Đại Hàn, hoặc Singapore. VN có tài nguyên dồi dào (dầu hỏa, khí đốt, hải sản, nông phẩm, quặng mỏ, lâm sản,...), có nhiều danh lam thắng cảnh và nhiều bãi biển đẹp, khí hậu ôn hòa rất thuận lợi cho sự phát triển của ngành du lịch. Người Việt lại khéo tay, cần cù. VN lại có rất nhiều nhân tài được đào tạo ở các quốc gia tiền tiến trên mọi lãnh vực như khoa học, kỹ thuật, kinh tế, quản trị, kinh doanh,...
Tuy nhiên VN lại thiếu một yếu tố rất cần thiết cho sự phát triển quốc gia: VN không có một giới lãnh đạo tài giỏi được lòng dân. Chính phủ VN hiện giờ không do dân bầu qua một cuộc bầu cử tự do mà là một chính quyền CS chuyên chế, độc tài, không chấp nhận đối lập. Sự kiện này đã đưa đến nhiều hậu quả hết sức tai hại: Chính phủ không được lòng dân nên không được người Việt hải ngoại nồng nhiệt hưởng ứng để trở về VN giúp xây dựng lại đất nước. Cán bộ thì tham nhũng, lấy của công làm của riêng, đòi hối lộ hoặc thậm chí dùng quyền lực cướp đất, lấy nhà của dân. Một số dân chúng ở thành thị vì nhờ là bà con của cán bộ hoặc nhờ tiền bạc của thân nhân ở ngoại quốc gởi về nên có tiền làm ăn buôn bán, trở nên rất giàu có; nhưng đại đa số quần chúng, nhất là dân chúng ở miền quê, vẫn còn rất nghèo, không đủ miếng ăn đến nỗi phải cho con cái lấy chồng ngoại quốc hoặc ra ngoại quốc làm lao động. Điều này đã dẫn đến nhiều sự việc đau lòng như các nàng dâu VN bị chồng ngoại quốc hất hủi và đối xử tàn tệ đến nỗi phải tự tử, hoặc các thanh niên VN lao động ở nước ngoài bị bóc lột và bị tai nạn nghề nghiệp đến nỗi tàn tật mà không được bồi thường xứng đáng như chúng ta đã thấy trong phần phóng sự của video “Vân Sơn Người Việt ở Xứ Đài” hoặc “Paris By Night 90 in Korea”. Cuộc sống xa hoa, lộng lẫy mà chúng ta thấy trong các video du ngoạn VN chỉ là sự hào nhoáng bề ngoài nhằm thu hút người Việt hải ngoại về VN du lịch (mục đích hốt ngoại tệ của chính quyền XHCN) và là mục đích kinh doanh trục lợi của các nhà sản xuất video mà thôi! Thực tế thì trên các vỉa hè và các ngõ hẻm của thành phố, có rất nhiều trẻ em không được đi học mà phải đi bán vé số hoặc bị cha mẹ ép phải đi ăn xin ngoài đường như một cách kiếm thêm lợi tức cho gia đình.
Mặc dầu hiện tại VN đang bị cai trị bởi một chế đó độc tài, chuyên chế, nhưng em tin chắc rằng thế nào VN cũng sẽ có Dân chủ, và VN trong tương lai sẽ được lãnh đạo bởi một chính phủ do dân bầu qua một cuộc bầu cử tự do như những quốc gia khác trong vùng. Sự thay đổi chế độ ở VN sẽ xảy ra nhờ một trong ba yếu tố sau đây:
1 ) Sự tham nhũng ở VN ngày một trầm trọng, sự cách biệt giữa giai cấp giàu và nghèo ngày một lớn, sự oan ức của dân nghèo vì bị cưỡng bách, bóc lột, và mất đất ngày một chồng chất, và sự khao khát Tự do, Dân chủ, nhất là sự khao khát Tự do Tín ngưỡng ngày một gia tăng ở trong nước. Sẽ có một ngày tức nước vỡ bờ, dân chúng vùng lên, khởi đầu là những cuộc biểu tình nhỏ ở vài địa phương như hiện đang xảy ra, rồi sau đó sẽ lan rộng ra trên toàn quốc vì được sự hưởng ứng của toàn dân, y như những gì đã xảy ra ở Iran năm 1979, ở Philippines năm 1986 và ở Đông Âu trong những năm cuối thập niên 1980.
2 ) Giới cai trị VN hiện giờ gồm những người đã từng theo chế độ CS lâu năm, đã từng chiến đấu cực khổ trong cuộc chiến 45 -75. Họ là những người được đào tạo bởi CS Nga và Tàu nên bảo thủ, cực đoan. Họ đã hy sinh nhiều cho lý tưởng CS nên nay lên cầm quyền, họ thấy cần phải vơ vét của cải của dân để bù lại những sự hy sinh của họ trong quá khứ. Vì vậy, họ cần cai trị với bàn tay sắt bởi họ sợ rằng nếu buông lỏng, dân chúng sẽ nổi lên lật đổ họ ngay. Tuy nhiên, con cháu cán bộ, những người sẽ thay thế họ, hiện giờ phần lớn được du học ở các nước văn minh tiên tiến, nhìn thấy dân chúng xứ người được hưởng Tự do, Dân chủ mà chính phủ vẫn vững vàng và quốc gia hùng mạnh. Thành phần này, khi nắm vai trò lãnh đạo, có thể sẽ thức tỉnh và thấy rằng Dân chủ rất cần thiết cho sự phát triển của đất nước.
3 ) Sự sụp đổ của chế đó CS ở Tàu. Tàu là một anh láng giềng khổng lồ của VN, lại đầy tham vọng nên rất ảnh hưởng VN về mọi phương diện, nhất là về chính trị và kinh tế. Ngày nào Tàu còn chế độ CS, họ sẽ không thể để cho giới lãnh đạo VN theo đường lối Dân chủ được. Cá nhân nào trong giới cầm quyền của VN có ý muốn Dân chủ hóa đất nước chắc chắn sẽ bị Tàu dùng áp lực loại trừ hoặc có thể bị ám sát ngay. Nhưng ngược lại, nếu chế độ CS ở Tàu bị sụp đổ và thay vào đó là một thể chế Dân chủ thì chính quyền CSVN sẽ khó mà tồn tại được.
Tóm lại, em tin chắc rằng trong tương lai VN sẽ có Dân chủ, và khi đó VN sẽ trở nên một quốc gia giàu mạnh về kinh tế vì được lãnh đạo bởi một chính phủ tài giỏi do dân bầu qua một cuộc đầu phiếu tự do và đồng bào hải ngoại sẽ ồ ạt trở về góp phần xây dựng đất nước.
Tuy nhiên, từ nay cho đến khi điều đó xảy ra, dân VN vẫn còn phải chịu lầm than với nhiều bất công của xã hội.
Vậy, trên thực tế, người Việt hải ngoại phải làm gì để hướng đến một tương lai tươi sáng?
Mặc dầu em tin chắc rằng nước VN sẽ có Dân chủ nhưng không vì vậy mà người Việt hải ngoại chỉ ngồi ngoài, khoanh tay chờ đợi điều đó xảy ra. Người Việt hải ngoại phải có những hành động tích cực để nước VN có Dân chủ càng sớm càng tốt. Ngày nào còn chế độ CS, ngày đó dân VN còn phải chịu lầm than với nhiều bất công của xã hội, và nước VN sẽ càng thụt lùi so với các nước trong vùng Đông Nam Á.
Vậy người Việt hải ngoại phải làm gì ?:
1) Ủng hộ và khuyến khích dân trong nước nổi lên đòi hỏi Tự do, Dân chủ. Chỉ có dân chúng trong nước mới thay đổi chế độ được. Lịch sử đã cho thấy có nhiều chế độ độc tài, tuy đang vững mạnh, nhưng cuối cùng vẫn có thể bị lật đổ bởi sự nổi dậy của dân chúng trong nước như chế độ Nga Hoàng, chế độ của vua Shah ở Iran, chế độ Marcos ở Philippines hoặc các chế độ Cộng Sản ở Đông Âu. Trong lịch sử thế giới, chưa có một chế độ nào bị lật đổ bởi đồng bào ở hải ngoại cả. Vì vậy người Việt hải ngoại phải tiếp tục tích cực yểm trợ vật chất và tinh thần cho các phong trào đấu tranh và cho những cuộc biểu tình của dân chúng trong nước. Vận động các chính phủ và các tổ chức, hiệp hội quốc tế làm áp lực với chính phủ VN để trả tự do cho những tù nhân chính trị hoặc những người bị bắt vì biểu tình. Yêu cầu các chính phủ ngoại quốc đặt Dân chủ là một điều kiện tất yếu để buôn bán với VN. Dùng các phương tiện kỹ thuật hiện đại như internet hoặc radio để truyền bá những tin tức về các phong trào đấu tranh và biểu tình trong nước vì những tin này thường bị bưng bít ở VN. Công bố lên mạng những sự thật phũ phàng của chế độ CSVN như tin tức Hoàng Sa và Trường Sa bị CS Tàu chiếm, công văn của CS Bắc Việt xác nhận Hoàng Sa và Trường Sa là của Tàu, sự cắt nhượng đất và biển của VN cho Tàu, vv.... Những tin tức này sẽ phơi bày cho dân chúng và ngay cả cán bộ trong hàng ngũ CS thấy rõ bộ mặt thật của chế độ CSVN để khơi dậy lòng yêu nước của họ.
2) Tiếp xúc với giới trẻ VN đang du học ở nước ngoài, kể cả con cháu cán bộ, và giải thích cho họ hiểu tầm quan trọng của Dân chủ với sự hưng vong của đất nước. Giải thích cho họ thấy nước nào có Dân chủ thì dân chúng được tự do và đời sống vật chất cũng khá giả hơn. Hãy so sánh Nam Hàn vs. Bắc Hàn, Tây Đức vs. Đông Đức, VNCH vs. Bắc Việt trước 1975. Cùng một quốc gia với cùng một bối cảnh địa dư và tài nguyên thiên nhiên, có bao giờ dân chúng phía CS được ấm no và sung sướng hơn phía Dân chủ? Giới trẻ đang du học này là những người sẽ về nước nắm giữ những vị trí quan trọng trong xã hội và chính quyền. Một số không ít trong giới này là con cháu của các cán bộ cao cấp, sau này sẽ thay thế cha, chú,... lên cầm quyền. Vì vậy, việc đánh thức lương tâm của giới này rất là quan trọng.
3) Dạy dỗ con cháu biết yêu nước VN để khi VN được dân chủ thì thế hệ con cháu sẽ tích cực về VN, đem tài năng góp phần xây dựng đất nước. Chúng ta nay đã lớn tuổi, vì vậy ngày VN được dân chủ có thể sẽ không còn đầy đủ sức khỏe để tận dụng hết khả năng của mình cho đất nước. Những người xây dựng đất nước sau này sẽ là con cháu của chúng ta.Thế hệ con cháu chúng ta phần lớn sanh ra và lớn lên ở nước ngoài, được hấp thụ nền giáo dục ngoại quốc nên lòng yêu thương VN sẽ không đậm đà bằng thế hệ của chúng ta, những người đã được sinh ra và lớn lên ở VN. Vì vậy điều trước hết là chúng ta phải tạo nên và duy trì lòng yêu nước của con cháu bằng cách dạy tiếng Việt, kể cho con cháu nghe lịch sử oai hùng chống ngoại xâm hơn ngàn năm của VN, cho con cháu biết những phong tục & văn hóa của VN, thường kể cho con cháu nghe những kỷ niệm của cha mẹ và bà con ở VN, cho con cháu xem những hình ảnh chụp hồi cha mẹ còn ở VN, vv…… Những việc làm này sẽ làm cho con cháu thấy gắn bó với quê hương của cha mẹ chúng nhiều hơn và do đó sẽ thương yêu VN hơn.
*****************
Nguyễn T Diệu Tuyết (Thế hệ thứ 2 Người Việt Tị Nạn CS tại Calgary, Canada)
Câu hỏi cô đưa ra đã khiến cháu suy nghĩ rất nhiều, vì dây là nổi khắc khoải và là niềm mơ ước chung của hầu hết người Việt Nam chúng ta. Có ai trong chúng ta lại không mong ước một đất nước Việt Nam tốt đẹp hơn và tươi sáng hơn? Nhưng vấn đề là chúng ta phải làm gì?
Cháu chỉ là lớp trẻ Việt Nam thuộc thế hệ thứ 2 ở hải ngoại mà thôi. Ngày mà miền Nam VN bị rơi vào tay Cộng Sản, cháu chỉ là đứa bé gái mới lên 10 và học lớp Nhất (Lớp 5) trường Cộng Đồng Nữ Tiểu Học Đànẵng. Cháu đã sinh ra và lớn lên trong giao thời của đất nước nên không có cái may mắn được biết nhiều về một nước Việt Nam Cộng Hòa mà chỉ còn giữ được trong trí nhớ của mình chút ít hiểu biết về xã hội này qua cuốn Quốc Văn Toàn Thư và qua những bài Công Dân Giáo Dục cháu đã học được trong chương trình giáo khoa thời ấy. Tuy thế, qua 7 năm trong những lớp học của nhà trường Xã Hội Chủ Nghĩa, cháu cũng đã thấy được sự khác biệt giữa 2 nền giáo dục. Vào cuối năm 1979, ba mẹ cháu bắt đầu tính toán chuyện vượt biên cho cháu, nhưng phải kinh qua rất nhiều những lần thất bại cho mãi đến năm 1988 thì cháu mới đến được trại tị nạn Hồng Kông.
Tính cho đến ngày hôm nay thì cháu tạm dung ở xứ người cũng đã được gần 20 năm rồi, từ trại tị nạn Hồng Kông đến trại tị nạn Phi Luật Tân, rồi sau đó là Canada, đất nước tự do đã mở rộng vòng tay nhân đạo để tiếp nhận cháu. Hàng ngày, qua thông tin trên mạng, cháu cũng đã được biết rất nhiều về những ưu tư trăn trở của các bậc tiền bối chống Cộng. Ai ai cũng bày tỏ nỗi khát khao một đất nước VN đổi mới và không còn Cộng Sản nữa. Nhưng rồi chỉ là bày tỏ và tranh luận dữ dội trên các mạng lưới còn LÀM thì đã có ai LÀM gì được chưa? Với lối suy nghĩ rất đơn giản của cháu, cháu chỉ muốn hỏi các bậc tiền bối ấy một câu rằng tại sao không có một ai trong quý vị dám là CẢM TỬ QUÂN để thực hiện một chuyến bay ngoạn mục, đâm thẳng vào lăng già Hồ hay đâm thẳng vào phủ Chủ tịch giống như là những CẢM TỦ QUÂN của nhóm khủng bố 9/11 (???)
Còn một điều nữa rất thiết tha, ấy là cháu mong nhờ các bậc tiền bối hãy cùng nhau lên tiếng kêu gọi sự tiếp tay của tất cả mọi người Việt ở hải ngoại để đừng ai gởi tiền về Việt Nam và cũng xin mọi người tạm thời ngưng về Việt Nam trong chỉ 1 năm thôi. Cháu biết điều này rất khó, nhưng nếu quý vị thành công trong việc làm này thì chắc chắn chúng ta sẽ đạt được thắng lợi rất vẻ vang trong ước mơ khôi phục một nước Việt Nam Tự do và Dân chủ. Còn nếu không, tất cả đều chỉ là những giấc mơ hão huyền mà thôi!
Đã có những chuyện xảy ra khiến cháu quá tức cười và mất cả niềm tin, vì quá nhiều người rùm beng hô hào ở tại thủ đô Washington nước Mỹ là “Đả đảo Cộng Sản!” nhưng qua tháng sau thì họ đã oai phong có mặt tại phi trường Tân Sơn Nhất rồi, trong đó có nhà văn NTT, người đã nhận được giải nhất truyện ngắn về Tù Cải Tạo do Nhật báo Viễn Đông tại Nam Cali tổ chức vào mùa hè năm 2007. NTT là thần tượng viết văn chống Cộng của cháu! (Cháu đã hăng hái gởi money order qua Mỹ cho nhà văn này để đặt mua một hơi 4 tác phẩm chống Cộng của ổng!). Thần tượng này của cháu đã viết lách để chưởi Cộng Sản quá cở, thế mà rồi ông ta cũng vẫn đã an nhiên tự tại khăn gói đi đi về về VN! Vì vậy mà cháu đã tự hỏi: “Chúng ta có nên đi biểu tình ĐẢ ĐẢO CỘNG SẢN nữa hay không?”
Nhân đây, cháu cũng xin gởi tặng cô bài thơ có tựa đề “KHẮC KHOẢI” mà cháu đã làm vào mùa đông năm 1999 khi quá nhớ đến quê mẹ của mình:
Tôi con cháu Lạc Hồng
Mang phận kẻ lưu vong
Ngồi nhìn mây viễn xứ
Chở giùm tôi chút buồn
Nhắn giùm tôi mây nhé
Tôi nhớ nước non mình
Lũy tre làng xanh biếc
Con sông nhỏ uốn quanh
Mang theo bông lục bình
Ngày xưa tôi còn bé
Ngắm bông lục bình trôi
Và mơ ước xa xôi
Cho một lần miên viễn
Nhưng rồi…..
Tôi để lại quê hương
Ra đi trong niềm nhớ
Mười một năm lưu lạc
Tôi khắc khoải ngậm ngùi
Quê hương tôi xa lắc
Bên kia bờ đại dương
Mười một năm tha hương
Nơi đất khách quê người
Mỗi lần bông tuyết rơi
Chạnh nhớ về quê nhà
Với niềm nhớ khôn nguôi
Ở đó có mẹ già
Đã tảo tần sớm hôm
Ở đó có cha tôi
Ôm niềm đau mất nước
Ở đó có em tôi
Ngóng trông mong chị về
Tôi ước mơ trời sáng
Lũ Cộng nô không còn
Đàn chim Việt bay về
Quê hương vang tiếng hát
Khúc hát khải hoàn ca.
Kính, NTDT
Trên đây chỉ là những gì tôi đã góp nhặt được từ những tấm lòng bè bạn, những người Việt Nam lưu vong mà tôi biết chắc chắn rằng trái tim vẫn còn đa mang những suy tư và khắc khoải về một quê hương mà hôm nay đã ở xa quá xa, ngoài tầm tay với của họ!
“Thiên hạ du du ai người tri kỷ
lại đây cùng ta, cạn một hồ trường!”
Tôi xin mượn 2 câu thơ trong bài HỒ TRƯỜNG của Nguyễn Bá Trác mà tôi rất thích để chấm dứt bài thực tập Dân chủ có thể rất là khôi hài ngu ngốc nhưng tội nghiệp này của tôi!
Xin chân thành cám ơn tất cả quý độc giả đã đọc cho đến dòng chữ cuối cùng này!
No comments:
Post a Comment