Tuesday, May 27, 2008

Nguyên Nhân Mỹ Tham Chiến Ở Việt Nam

Quốc Huy

* Những nguyên nhân chính mà Mỹ nhảy vào Việt Nam là:

Chấm dứt và thay thế chế độ thực dân cũ là Anh và Pháp. Vì 2 nước này có nhiều thuộc địa nhất trên thế giới. Xin đi xa hơn một chút để mọi người thấy rõ tình hình trên Thế Giới. Sau Đại Chiến thứ nhất, Đức thua trận nên phải bồi thường chiến phí cho những nước thắng trận, dân Đức rất phẫn nộ vì tinh thần dân tộc. Thế giới rơi vào thời kỳ Khủng Hoảng Kinh Tế (recession). Đức phát triển mạnh về kỹ thuật, dân Đức vẫn hậm hực vì phải bồi thường tiền chiến phí. Một đế quốc non trẻ nổi lên trên thế giới đó là Mỹ. Nhưng làm thế nào để có thể dành được những vùng trên thế giới đã thuộc về Anh và Pháp?. Chiến tranh. Người Mỹ không muốn ra mặt gây chiến và chịu đựng cuộc chiến vì sẽ tiêu hao nhân, vật lực, nguyên khí quốc gia. Họ cần những động lực để thúc đẩy sự bùng nổ của chiến tranh trên thế giới để làm thay đổi vị trí các nước cường quốc.

Sau cuộc nổi loạn của đám thủy thủ Nga thành công, Mỹ và Đức đã giúp cho Lênin từ Đức trốn về Nga để thành lập phong trào Bolsevich lật đổ Nga Hoàng (lúc đó, nước Đức và Nga đang có chiến tranh, thù ghét nhau). Khi Bôn Sê Vit (tiền thân của Cộng sản) thành công ở Nga thì Europe cũng khá lo vì cộng sản chủ trương (chiêu bài) giải phóng các thuộc địa, nhưng lúc đó thực dân cũ (Anh, Pháp) coi thường tiềm lực của Cộng sản. Lúc này Mỹ đã âm thầm tài trợ cho chủ nghĩa Phát Xít ở Đức phát triển. Chính các tỷ phú Mỹ (Rockerfeller ...) đã giúp tiền cho Hitler từ 1 anh thợ sơn leo lên lãnh đạo đảng Phát Xít và nắm chính quyền ở Đức.

Khi Phát Xít Đức thành hình thì Anh và Pháp muốn để Phát Xít chọi với Cộng sản vì vậy họ thản nhiên khi Đức xua quân chiếm Ba Lan, sau đó là Tiệp. Stalin tuyên bố ủng hộ Phát Xít Hitler. Anh và Pháp chờ để Hitler đánh Nga. Nhưng Hitler đã tấn công chiến lũy Magino và chiếm Pháp.

Ở Á Châu, Nga ủng hộ Tưởng Giới Thạch, Mỹ ủng hộ Mao và đã nhiều lần cứu Mao thoát chết, khi thì báo tin cho Mao biết quân của Tưởng sẽ tấn công, khi thì Mỹ ngăn cản Tưởng xua quân truy sát đoàn quân Vạn Lý Trường Chinh của Mao. Nhiều người đồng chí (đ/c) Cộng sản của Mao không tin là họ có thể sống sót trong cuộc chạy trốn, và họ càng không tin rằng Cộng sản có thể chiến thắng và chiếm trọn Trung Hoa. Như vậy Trung Cộng (TC) thành công chiếm được nước Tàu là nhờ Mỹ trợ giúp (thực tâm giúp thì khác hẳn với chuyện giúp Việt Nam Cộng Hòa).

Tại hội nghị Yalta , tổng thống Mỹ Eisenhower đã cùng Stalin, Churchill phân chia lại vị trí trên thế giới. Pháp, De Gaulle bị hất ra rìa, không được mời tham dự hội nghị này. Liên Xô trong đệ nhị thế chiến nhờ Mỹ lập cầu Không, Hải vận tiếp tế ngày đêm ... hàng đoàn tàu đạn, thực phẩm, vũ khí được chuyên chở tới Nga và phát tới tay Hồng quân, nhờ vậy mới có thể giữ chân nhiều quân đoàn của Phát Xít Đức ở mặt trận miền Đông, để Đồng Minh đổ bộ lên Normandie thành công mở đầu cho chiến dịch giải phóng Europe. Tuy nhiên sau chiến tranh, Liên Xô thiệt hại nặng nhất và cũng chết nhiều người nhất. Liên Xô lúc đó hoàn toàn kiệt quệ, nên nhớ Mỹ chỉ tham chiến vào cuối cuộc chiến nên nguyên khí của Mỹ vẫn còn nguyên. Nước Mỹ không hề bị bom đạn tàn phá, các tiềm năng kỹ nghệ vẫn còn nguyên, trái lại kinh tế Mỹ lại vô cùng phát triển vì sản xuất vũ khí cho chiến tranh và dân Mỹ đã nhờ cuộc chiến mà không có ai thất nghiệp.

Sau thế chiến thứ 2, Europe hoang tàn, kinh tế sụp đổ, thực dân Anh và Pháp trở thành đàn em của Mỹ. Mỹ trở nên một cường quốc số 1 trên thế giới về kinh tế cũng như quân sự. Mỹ cũng là nơi thu hút nhân tài, chất xám trên thế giới đổ về. Những nhà Bác học lớn của Đức như Von Braun, Einstein, ..v.v.. đều vào tay Mỹ. Sau đệ nhị thế chiến, Mỹ không nhân dịp này tấn công Liên Xô mà trái lại họ còn để cho Liên Xô bắt rất nhiều bác học Đức để “Liên Xô phát triển kỹ thuật” để Mỹ có kẻ đối đầu. Mỹ phát triển kinh tế với kế hoạch Marshall, nông dân, trại chủ Mỹ sản xuất chăn nuôi dư thừa, không thể nào tiêu thụ hết các nông phẩm, chính phủ (c/p) Mỹ phải trả tiền bù lỗ cho nông dân, vì không muốn bị phá giá nên c/p Mỹ đã đem bột mì, lúa mạch, ngũ cốc đổ ra biển, bò, cừu, dê bị bắn đem chôn. Lúc này tướng Marshall đề ra kế hoạch viện trợ cho Europe thực phẩm, những thứ phải đem đổ ra biển hay chôn, nay đem viện trợ cho dân Europe có nơi tiêu thụ, nông dân Mỹ tăng gia sản xuất, dĩ nhiên là khi Mỹ viện trợ cho Europe thì họ phải thu cái lợi khác, đó là nắm kinh tế và chính trị của Europe trong tay.

Tuy nhiên, chế độ thực dân cũ vẫn còn, các thuộc địa vẫn nằm trong tay Anh và Pháp. Lúc này con bài Cộng sản được xử dụng với phong trào giải phóng thuộc địa. Cộng sản Việt Nam (CSVN) nổi lên và nhờ vào TC cung cấp vũ khí, người CSVN đã có thể công khai đối đầu với thục dân Pháp. Tới đây, thì chúng ta thấy Mỹ tính thế cờ rất xa cả chục năm. Lúc đầu Quốc Huy, tôi cứ thắc mắc không hiểu tại sao Mỹ nó lại giúp Mao, Lênin, Stalin trong khi tụi nó chủ trương diệt Cộng sản?. Cộng sản Việt Nam chắc chắn không thể nào đánh thắng Pháp nếu không có TC giúp người, vũ khí, và ngay cả chỉ huy các trận đánh cũng là các tướng của Tàu, Võ Nguyên Giáp chỉ đứng tên (việc này được bật mí khi TC đánh VN, Mỹ và Pháp không hề tiết lộ điều này).

Tướng Navarre của Pháp mở trận Điện Biên Phủ (ĐB) để ép Cộng sản lộ mặt đánh địa chiến với Pháp. Tướng Navarre đặt kế hoạch sẽ dụ Cộng sản vào khu lòng chảo Điện Biên Phủ và dùng máy bay thả bom tiêu diệt Việt Minh (tiền thân của vc). Mỹ hứa giúp Pháp về Không quân nhưng sau đó Mỹ lờ đi. Quân Pháp ở Điện Biên Phủ không có tiếp tế, không có máy bay oanh tạc, quân Việt Minh vây chặt quân Pháp đông như kiến, trong khi đó pháo của Trung Cộng ở trên các mỏm núi bắn xuống khu lòng chảo dữ dội. Navarre không muốn lính Pháp hy sinh vô ích nên ra lịnh đầu hàng Việt Minh. (tới đây, Quốc Huy tôi thấy lính Pháp đánh dở như hạch thế mà cả thế giới cứ ca tụng trận Điện Biên.

Trận chiến An Lộc (Bình Long) còn tàn bạo hơn Điện Biên gấp chục lần, mỗi mét vuông của An Lộc phải chịu hơn 2000 quả đạn pháo đủ loại, nên nhớ là vũ khí thời An Lộc có sức tàn phá hơn thời Điện Biên gấp chục lần, quân Việt Nam Cộng Hòa trú phòng ở An Lộc hết lương thực, đạn, thuốc men, lại bị Cộng sản đánh bất ngờ (chứ không phải như Điện Biên, là Pháp đã có kế hoạch để dụ Việt Minh ra mặt), bên ngoài Việt Cộng vây chặt đông đen như kiến với 5 sư đoàn, mỗi ngày Việt Cộng mở hàng chục đợt tấn công cường tập. Nhiều nơi trên tuyến phòng thủ bị Cộng sản phá vỡ, xe tank T54 của Cộng sản và bộ binh tùng thiết đã nhiều lần tràn vào trong thị xã An Lộc, và nhiều lần ngụy quân Cộng sản chạy trên nóc hầm bộ chỉ huy quân trú phòng An Lộc. Tướng Lê Văn Hưng người hùng tử thủ An Lộc luôn giữ trong tay 1 trái lựu đạn M26 để nếu khi Cộng sản tràn vào thì ông sẽ rút chốt lựu đạn để cùng chết với chúng.

Đại tá Hồ Ngọc Cẩn cương quyết đánh tới chết không chịu đầu hàng mặc dù lương thực, đạn dược đã hết. Sau này, viên cố vấn Mỹ của đại tá Cẩn còn nhắc lại chuyện này và ông nói trong khi mắt rơm rớm lệ: “rất tiếc là không được ở lại cùng chiến đấu với đại tá Cẩn phút cuối cùng và để đại tá Cẩn bị Cộng sản giết ...”, tướng Lê Nguyên Vỹ thủ sẵn khẩu súng để nếu bị thua sẽ tự sát chứ không chịu đầu hàng Cộng sản. Các nhà quan sát, tướng lãnh quốc tế đều nói rằng: “An Lộc chỉ chịu đựng tối đa là 1 tháng là phải thua ...”, thế mà quân đội Việt Nam Cộng Hòa ở An Lộc đã chịu hơn 3 tháng và Cộng sản đã thua.

Thế nhưng hầu như thế giới chẳng ai biết đến trận đánh này, Quảng Trị, Sa Huỳnh, Tống Lê Chân, Đức Huệ, Đỗ Xá, ... và nhiều trận đánh khác rất lớn vì mức độ tham dự lên cấp trung, sư đoàn. Mỹ chỉ nói về cuộc chiến đồi Hamburger (nhưng trận đánh này chính binh lính Việt Nam Cộng Hòa là đoàn quân đầu tiên lên ngọn đồi Hamburger chứ không phải lính Mỹ), hoặc Platoon (1 trận đánh tưởng tượng nhưng được phù thủy truyền thông Do Thái ở Mỹ thổi phồng) và mới đây là: “We are Soldier” do Mel gibson thủ vai chính, đây là một trận có thật. Nhưng so với lực lượng Dù, Thủy quân Lục chiến, Biệt Động quân của Việt Nam Cộng Hòa, lính Mỹ vẫn còn thua xa, bởi vì lính Mỹ nhiều anh GI lớ ngớ và nghe súng nổ thì co rúm lại sợ hãi, chưa kể là lính Mỹ đánh ở đâu thì được Pháo binh, Không quân Mỹ yểm trợ tối đa, hoả lực của Mỹ cũng mạnh hơn quân Việt Nam Cộng Hòa gấp 3 lần. Phim “Metal Jacket” thì hư cấu nhiều đoạn cốt bôi nhọ quân đội Việt Nam Cộng Hòa. Trong trận Mậu Thân đâu phải chỉ có Thủy quân Lục chiến Mỹ đánh với Cộng sản (VC), điều này ở Việt Nam ai cũng biết, chỉ có thế giới là không biết và đã bị lừa).

Trở lại thời Pháp, sau khi Pháp thua và rời Việt Nam, thì chế độ thực dân cũ cũng tiêu tan, các thuộc địa của Pháp đều tan rã (Algérie, Tunisie, Maroc, Martinique, Bắc Phi, Congo, Haiti ..v.v.. đều độc lập), Anh cũng trao trả độc lập cho các thuộc địa và lập ra Liên Hiệp Anh và Common Wealth. Mỹ hất cẳng Pháp ra khỏi Việt Nam và nhờ Việt Nam Mỹ đã chấm dứt hệ thống thực dân cũ.

Sau đó cả thế giới đều sợ nạn Cộng sản xâm lăng nên đều bám vào Mỹ nhờ che chở. Mỹ nhận lời bảo vệ thì phải có lợi cho Mỹ chứ? Đúng vậy, Mỹ đã thao túng các nước trên thế giới về chính trị, kinh tế và cả văn hoá Mỹ cũng tràn lan khắp nơi. Nên biết, trước năm 1950, và ngay cả đến bây giờ nhiều người Mỹ vẫn cho rằng Paris là nơi văn vật, cái gì của Paris đều được cho là sang trọng, Chic, Elegant nhất là văn hoá, nghệ thuật, thời trang, mỹ phẩm ai sành xài đồ có mark thì biết điều này. Thời đó người ta đã gọi Paris là kinh đô của ánh sáng, các văn nhân, nghệ sĩ, họa sĩ, điêu khắc gia trên thế giới muốn nổi tiếng thì phải quy tụ ở Paris. Chúng ta thấy điều đó đúng vì các nhà danh hoạ như Van gogh, Monet, Manet, Pissaro, Degas, Picasso, Delaunay, Kadinsky, Chagal, Suzuki, rồi Hemingway, Fritzerald, Georghiu, Pastenak đều tới Paris . Mỹ lúc đó bị coi khinh là anh nhà quê. Nhưng kể từ sau đệ nhị thế chiến, nếu muốn nổi tiếng, thành công thì phải tới New York city, New York city cũng là nơi trung tâm, đầu não của nền kinh tế, tài chánh của nước Mỹ. Người Do Thái là ông vua không ngai ở New York city. Các sắc dân khác đều phải quy phục người Do Thái ở đây.

Nhờ chiến tranh Việt Nam, Liên Xô chạy đua vũ trang với Mỹ, nên Mỹ đã sản xuất và bán được nhiều vũ khí cho các nước sợ Cộng sản xâm chiếm. Các tài nguyên, mỏ quặng của các nước trên thế giới Mỹ cai thầu luôn, mấy anh European bị dẹp ra rìa.

Nhờ chiến tranh Việt Nam kinh tế khu vực các nước ở Á Châu phát triển, mà vốn của Mỹ nắm phần lớn ở đó, vì vậy Mỹ đâu có muốn dẹp tụi Cộng sản nên chiến tranh mới kéo dài 30 năm, Mỹ chơi cái trò mèo vờn chuột. Nếu so sánh chiến tranh Việt Nam với Đệ nhị thế chiến khi Mỹ đánh với Đức thì thấy khác nhiều lắm. Mỹ đâu có chơi cái trò vừa đánh vừa “giỡn” như đã làm với Cộng sản Hà Nội, nói giỡn cũng đúng lắm. Bởi vì máy bay Mỹ được lịnh không ném bom những xe chuyên chở của Cộng sản Bắc Việt trên đưòng mòn hồ chí minh, nếu những xe này đậu ở lề đưòng máy bay Mỹ không được phép tấn công, những dàn tên lửa của Nga chế tạo viện trợ cho Bắc Việt nếu không thấy có dấu hiệu nguy hiểm, có nghĩa là không chỉa lên trời nhắm vào máy bay Mỹ. Cứ coi Mỹ đánh Iraq chỉ trong vòng có 1 tháng là xong?. Cộng sản kéo dài 30 năm, phi lý. Vì vậy khi Mỹ bỏ miền Nam Việt Nam cho Cộng sản thì cả thế giới chưng hửng, vì từ trước tới nay Mỹ đâu có bao giờ thua. Không đúng. Mỹ đã thua Cuba trước đó. Và cho tới nay Cuba cứ nghèo và bị cấm vận và cũng chính Mỹ “chuyên” mua đường dùm Cuba, để Cuba có phương tiện để thở, ngáp ngáp nhưng chưa chết và lâu lâu đem hỏa tiễn của Liên Xô ra dọa bắn qua Mỹ làm dân Mỹ teo dái và khi chính quyền Mỹ tăng ngân sách quốc phòng, thì dân Mỹ im ru không dám biểu tình, thế là các tài phiệt Mỹ hốt bạc.

Mỹ cũng không cho phép đánh ra ngoài Bắc để giải quyết gọn Cộng sản Bắc Việt. Có người nêu ra nguyên do: “vì Mỹ sợ Trung Cộng tham chiến nếu Mỹ cùng Việt Nam Cộng Hòa tấn công chiếm miền Bắc. Điều này không đúng. Vì sao mà không đúng?. Chúng ta lấy cái ví dụ Iraq thì thấy, Mỹ nó có coi Trung Cộng, Liên Xô, Đức, Pháp ra cái quái gì. Saddam Hussein tính đánh Do thái bị Mỹ cấm vận nên chỉ chơi với Trung Cộng, Liên Xô, Đức, Pháp. Saddam bán dầu hoả cho 4 nước này đổi lại vũ khí, lương thực. Đáng lẽ ra thì Saddam cũng chưa đến nỗi chết nhưng chỉ vì Saddam tính đánh Do Thái nên Do Thái ra lịnh cho Mỹ chiếm Iraq, chính thủ tướng Sharon công khai nói điều này trên truyền hình và được truyền đi khắp các đài ở Âu Mỹ, mà tại sao Mỹ lại phải nghe lịnh Do Thái?. Bởi vì Do Thái là chủ các nhà bank, thị trường chứng khoán, chủ nhân các công ty, các nhà sản suất phim, chủ các tòa báo ở Mỹ, tài chánh kinh tế của Mỹ ... Do Thái nắm trong tay, vì vậy Mỹ phải “tuân lời” Do Thái.

Theo tin của báo Pháp (Le Monde) thì lúc đó Đức đã viện trợ cho Iraq loại súng đại bác có thể bắn từ Iraq tới Israel . Đức còn viện trợ cả vũ khí hóa học cho Iraq nữa. Do Thái biết được điều này thì sợ lắm, bởi vì vũ khí hóa học có thể giết cả chục ngàn người như chơi với 1 đầu đạn có chất độc. Ngoài ra, Đức còn xây cho Iraq những hầm trú ẩn, lô cốt rất kiên cố có thể chống cả bom khinh khí, nguyên tử nữa. Liên Xô thì bán cho Iraq loại Mig tối tân nhất, và cả hỏa tiễn đầu đạn nguyên tử, cùng tank mới nhất. Pháp thì bán cho Iraq những chiếc máy bay Mirage loại mới nhất, và một số các thiết bị quân sự, liên lạc, radar tối tân nhất của Pháp. Trung Cộng thì cung cấp các loại vũ khí cộng đồng, xây dựng đường xá ..v.v..

Khi Mỹ đánh Iraq, thì Trung Cộng, Liên Xô, Pháp, Đức đều phản đối vô cùng dữ dội, bởi vì các nước này đã bán chịu hàng hoá, vũ khí cho Saddam Hussein mỗi nước mấy chục tỷ dollars mỹ. Bốn (4) cường quốc này biết nếu Saddam Hussein có mệnh hệ gì thì mấy chục tỷ dollars cho nợ sẽ tiêu tan thành mây khói, vì vậy Chirac, Putin, thủ tướng Đức, và cả Hồ Cẩm Đào đều to tiếng phản đối Mỹ đánh Iraq, thế mà thằng Mỹ nó coi 4 ông ra cái gì? Mỹ ngụy tạo ra bằng chứng “mass destruction weapon” (võ khí giết người hàng loạt) cho Iraq và mới đây Mỹ đã phải xin lỗi. Rồi Mỹ còn gán cho Saddam dính líu tới Al Quada, bây giờ lòi ra cũng không phải vậy, thì Mỹ lấy lý do gì đánh chiếm Iraq ? Vì chủ Do Thái chứ còn cái gì nữa. (hãy suy nghĩ, suy tư một chút đừng để tụi truyền thông nó cứ xỏ mũi mãi như vậy, nó dắt mình đi đâu thì chẳng lẽ mình cứ đi theo mãi sao?) Mỹ cứ đánh, nó cứ bỏ bom, rồi nó chiếm Iraq, nó bắt được Saddam Hussein, nó chiếm các mỏ dầu rồi nó lôi Saddam ra xử tử, bốn (4) ông cường quốc chỉ dám đánh võ miệng được vài tháng cho đỡ ức sau đó các ông Pháp, Đức, đành làm hòa với mỹ, rồi cả Europe đưa quân mò tới Iraq đóng quân giúp Mỹ. Thế giới đã quên chuyện cũ, dòng đời vẫn tiếp tục.

Thế thì chúng ta thấy cái luận điệu trên “Mỹ nó sợ Trung Cộng” láo quá phải không nào?. Nhất là thời gian đó, Trung Cộng còn nghèo, khoa học, kỹ thuật, quân sự lạc hậu lắm chứ đâu được tân tiến như bây giờ, nói là tân tiến chứ so sánh với vũ khí của Mỹ hiện nay thì theo các nhà chuyên viên quân sự ước tính “Trung Cộng muốn được bằng Mỹ hiện nay thì ít nhất phải mất 25 năm 'hiện đại hoá quân đội' ... (sic)”. Cứ thử làm bài toán, Trung Cộng tiến thì Mỹ cũng phải tiến chứ, trong 25 năm đó thằng Mỹ nó đâu có ngồi chờ Trung Cộng “hiện đại hóa quân sự” để bằng nó như một số người Việt Nam ta tin vào mấy thằng tay sai Việt Gian Cộng sản Hà Nội dụ “chúng ta đừng làm gì cả, tranh đấu chi cho mệt, cứ ngồi chờ Cộng sản tự nó xụp đổ, bất chiến tự nhiên thành mà”.

Mỹ nó đâu có sợ Trung Cộng, chính nó giúp Mao, giúp Cộng sản chiếm Trung Hoa kia mà, nhờ vậy Cộng sản Hà Nội mới có chỗ dựa để đánh nhau với Pháp chứ, và cũng chính thằng Mỹ đã đưa các tài liệu chế bom nguyên tử cho Trung Cộng sau khi biết Liên Xô không chịu giúp Trung Cộng chế bom nguyên tử. Mao vì cớ này mà giận Liên Xô đó. Mỹ đã cho mời một giáo sư đại học về nguyên tử của Trung Hoa tới Trung Tâm Nguyên Tử Lực lớn nhất của Mỹ làm việc, và Mỹ đã “vô tình” để cho ông giáo sư Tàu này “chôm” tài liệu chế bom nguyên tử trốn về Tàu trót lọt, qua cổng phi trường mà không hề bị khám xét, FBI, an ninh, mật vụ ở đâu sao không theo dõi sát ông Gs Tàu này, mà để cho ông ta phom phom chạy về Tàu dễ dàng như vậy?. Sau đó một thời gian Mỹ mới “chợt nhớ tới” ông Gs Tàu này, thì lúc đó mới biết ông ta đã trốn về Tàu cùng với công thức chế bom nguyên tử (đóng kịch dỡ quá há, scenario thuộc loại hạng F), lúc đó Mỹ mới hô hoán lên là ông Gs tàu làm gián điệp đã ăn cắp tài liệu “tối mật để làm bom nguyên tử” (sic), thì đã quá trễ, bởi vì Trung Cộng đã biết cách chế bom nguyên tử rồi và có lẽ cũng đã thử tới quả bom thứ hai.

Khi Nixon cùng đoàn bóng bàn qua Bắc Kinh giao đấu hữu nghị, Nixon và Mao bắt tay nhau, thì nhiều người Việt Nam đã biết thằng Mỹ sẽ chơi đểu Việt Nam Cộng Hòa, Mỹ nhắm vào cái thị trường tiêu thụ hơn 1 tỷ người của Trung Cộng và đã thành công. Qua cầu thì rút ván, công tác đã hoàn thành, ông chủ Do Thái đã ra lịnh Mỹ bỏ Việt Nam để tập trung vào Trung Đông giúp Israel (Do Thái) đối phó với khối Ả Rập, Ai Cập. Kissinger thi hành ý của Do Thái đi đêm với Bắc Kinh, Cộng sản Hà Nội bức tử Việt Nam Cộng Hòa trong hội nghị Paris 1972. Mỹ tuân lịnh Do Thái rút khỏi Việt Nam . Mỹ ngưng viện trợ để bức tử Việt Nam Cộng Hòa. Cộng sản Hà Nội chiếm miền Nam Việt Nam chấm dứt chiến tranh, nhưng lại mở đầu cho thời đại nô lệ dân tộc Việt. Mỹ bỏ miền Nam Việt Nam đâu có lỗ gì?. Sau khi Mỹ bỏ Nam Việt Nam , thì các nước trên thế giới bám vào Mỹ để xin Mỹ bảo vệ khỏi bị họa Cộng sản xâm lăng. Các đơn đặt hàng vũ khí của Mỹ tăng vô kể. Ngân sách quốc phòng tăng không ai dám phê bình. Uy tín Mỹ trên thế giới lại tăng. Để cho người dân Mỹ bớt uất ức vì mang tiếng thua trận (chỉ là cái tiếng thôi chứ sự thực nó không phải như vậy). Mỹ cho ra phim Rambo cho dân Mỹ coi đỡ tức. Đồng thời, Do Thái, Mỹ sợ thế giới khám phá ra cái trò chơi bẩn, phản bội Việt Nam Cộng Hòa nên đã bỏ tiền ra thuê mướn các nhà báo, văn sĩ, cựu chính trị gia, viên chức, một số trí thức viết sách, báo, làm phim bôi nhọ, đổ tội bất tài, vô khả năng lên đầu quân lực Việt Nam Cộng Hòa chỉ để che dấu sự thực, cả thế giới đã bị phù thủy Do Thái, Mỹ dùng truyền thông lừa bịp. Chẳng khác gì trước đây Mỹ đã từng làm phim về người Da Đỏ là tàn ác, hiếu chiến chuyên tấn công cướp bóc người da trắng để che dấu cái tội ác diệt chủng, cướp đất người Da Đỏ, nhưng đã có những người Mỹ, European chính trực, can đảm đã dám đứng ra làm phim, viết sách nói lên sự thực về người Da Đỏ ở Mỹ.

Mỹ nuôi dưỡng Cộng sản để Cộng sản Liên Xô, Tàu chạy đua vũ trang cho kinh tế Mỹ phát triển. Không có mấy thằng gian ác, bad guys, côn đồ cộng sản cầm dao, súng đứng ở các ngõ hẻm rình rập hay xông vào nhà ăn cướp thì đâu có ai nhịn ăn, học, thuốc men mà đi mua vũ khí, phải không?. Cuối cùng, khi Gorbachev một tay trí thức, Gs đại học, lên làm tổng bí thư cộng sản Liên Xô, khám phá ra ngân khố và kinh tế Liên Xô đang trên bờ vực thẳm vì đã cạn kiệt, nếu cứ tiếp tục chạy đua vũ trang với Mỹ chẳng chóng thì chày sẽ xụp đổ, vì vậy ông ta mới quyết định “đổi mới” để củng cố lại hệ thống, không ngờ bị đám Yeltsin nhảy ra làm “Cách Mạng”, thế là cộng sản Liên Xô đi bán muối kéo theo khối Varsovie. Cộng sản Hà Nội mất chỗ dựa Liên Xô đành phải về xin bái Trung Cộng làm thầy để tiếp tục vơ vét, ăn cướp, bóc lột dân nô lệ Việt Nam.

Thấy Mỹ đầu tư làm ăn nhiều ở Tàu, Việt Gian Cộng sản cũng mon men muối mặt quỳ lạy để năn nỉ xin Mỹ bang giao, xin Mỹ bãi bỏ cấm vận. Từ đó Việt Gian Cộng sản trở thành một tên tay sai của nước ngoài chuyên đàn áp, bóc lột, bắt dân Việt Nam làm nô lệ, các mỏ dầu ở ngoài biển Đông tốt nhất, có trữ lượng dầu lớn nhất Mỹ khai thác, Việt Gian Cộng sản dễ bảo vì chúng là quân ăn cướp, buôn dân, bán nước, chúng chỉ biết tổ quốc của chúng là Liên Xô, Trung Cộng, đảng Cộng sản Việt Gian. Ngoại bang cho chúng một ít tiền bảo gì chúng cũng làm, công nhân thời Việt Nam Cộng Hòa còn đình công đòi quyền này quyền kia, Nghiệp Đoàn thời Việt Nam Cộng Hòa còn đòi chủ Mỹ phải xin lỗi nếu nhục mạ công nhân, bắt chủ phải thu hồi công nhân nếu bị đuổi vô cớ, bị tai nạn lao động thì bắt chủ phải bồi thường, chu cấp cho gia đình nạn nhân.

Thời Việt Gian Cộng sản bọn chủ nhân nó là ông Trời, chúng nọc công nhân ra đánh, lột trần truồng nữ công nhân ra khám xét trước khi tan sở, bắt làm việc nhiều hơn 8 tiếng/ngày, không được hưởng lương phụ cấp con cái, không tiền bồi thường tai nạn lao động, chủ muốn đuổi lúc nào thì đuổi, con gái Việt Nam đứng xếp hàng không quần áo để tụi ngoại quốc nó mua về làm “vợ” như mua con vật, nô lệ Việt Nam “xuất khẩu ra ngoài” bị hành hạ, bóc lột, bị chết cũng chẳng sao. Nông dân thời Việt Nam Cộng Hòa thì được chia ruộng đất trong chương trình “Người Cày Có Ruộng”, thời gian đó về miền Tây gia đình nào cũng sống sung túc, con cái học hành đàng hoàng, lễ phép. Chỉ bị cái nạn Việt Cộng đánh phá, nếu không thì là cảnh miền quê trù phú, hạnh phúc. Ngày nay đa số nạn nhân cho những ổ điếm con nít, vợ Đài Loan, Đại Hàn là người miền Tây nam bộ. Miếng đất nào ông chủ nước ngoài muốn thì bảo thằng cai thầu nô lệ Việt Gian Cộng sản một tiếng thì nó sẽ cho công an, bộ đội hốt hết tụi dân nô lệ Việt Nam đi chỗ khác, để đất cho ông chủ mở sân đánh golf, sòng bài, du hí, đú đỡn. Có ai để ý thấy rằng những người con gái bị làm nô lệ tình dục cho ngoại bang là người miền Nam, con nít bị đi làm điếm ở Cao Miên, Thái, Mã Lai cũng là người miền Nam, những nô lệ xuất khẩu bị rơi vào những chỗ khổ, tồi tệ nhất, cũng là người miền Nam. Thời Việt Nam thì đâu có thể làm như vậy được. Tội ác của Cộng sản Hà Nội trong thời chiến đối với dân tộc Việt Nam và trong thời gian chúng cai trị ở miền Bắc. Bằng chứng dâng đất biển cho Trung Cộng, giấy bán còn rành rành ra đó không thể nào chối cãi, thế mà vẫn có những tên bưng bô, xách dép cho Việt Gian Cộng sản vẫn có thể nguỵ biện cho việc này. Vô liêm sỉ, chỉ có thời Việt Gian Cộng sản mới có những kẻ vô liêm sỉ như vậy. Nước Việt hiện nay có độc lập không?. Câu hỏi để mọi người tự trả lời.

Đối với Mỹ, với người nước ngoài thì bọn Việt Gian Cộng sản quàng vai, quàng cổ chụp hình thân thiết, trong khi đó đối với người dân, cán bộ, binh lính, sỹ quan Việt Nam Cộng Hòa (kể cả bộ đội thương binh của chúng) thì chúng hành hạ, sỉ nhục, phân biệt, kỳ thị. Ngay cả những nấm mộ của những người lính Việt Nam Cộng Hòa đã nằm xuống, Việt Gian Cộng sản cũng đâu bỏ qua, chúng rào lại cấm người thăm viếng, có phải là hình thức cầm tù người chết như trước đây mộ của Tả Quân Lê Văn Duyệt bị xiềng xích?. Sau đó chúng lại làm tiền bằng cách đòi dời những nấm mộ này đi. Cộng sản Hà Nội cứ nói người Việt nam Cộng Hòa thù dai. Nhưng hãy coi hành động của chúng mỗi năm ăn mừng ngày 30/4, kỳ thị người miền Nam, chế độ cũ, như vậy hòa hợp hòa giải ở đâu?. Ai là người nuôi dưỡng hận thù?. Người Việt ở hải ngoại chỉ nói lên sự thực, còn Việt Gian Cộng sản thì hành động đày ải con người. Tư bản đỏ cộng sản Hà Nội càng lúc càng nhiều tiền là do ăn cướp, bóc lột người nô lệ Việt Nam chúng mới thành giàu có. Thực sự thù hận là ai chắc mọi người đã rõ.

Tuy nói Cộng sản chống Mỹ nhưng ngày nay văn hóa, lối sống Mỹ nó tràn ngập ở Việt Nam, với quyết tâm đào tạo con người xã hội chủ nghĩa, bọn Việt Gian Cộng sản đã đào tận gốc trốc tận rễ những truyền thống văn hoá Việt Nam, để ngày nay ở Việt Nam có những việc như thanh niên chuyên hiếp dâm bà già, ông già chuyên hiếp dâm con nít, thày giáo ngoài giờ đi dạy thì đi làm ăn cướp, hoặc quấy nhiễu tình dục nữ sinh nếu không được sẽ đánh rớt nạn nhân, thi cử thì toàn là bịp bợm, bằng giả, bằng mua, thuê. Công an đi trấn lột, hiếp dâm dân, cán bộ cộng sản tham nhũng, thụt két, bộ đội, công an công khai tổ chức những đường dây ăn cắp, buôn lậu. Ăn cắp, ăn cướp, hối lộ, tham nhũng, thụt két, nói láo, lừa bịp là điều phải có trong xã hội chủ nghĩa của Cộng sản. Đó có phải là đạo đức của Cộng sản?. Dĩ nhiên ở những nước khác trên thế giới cũng có những tệ trạng này, nhưng thủ phạm đã bị trừng phạt hay phải nghỉ việc, và lại càng không phải chính sách (quốc sách) của chính quyền. Không như ở Việt Nam hiện nay, cán bộ đảng viên cộng sản phạm tội vẫn nhởn nhơ tiếp tục nắm quyền, vẫn tiếp tục phạm tội. Họ đứng trên luật pháp bởi vì họ đẻ ra luật pháp?. Thằng ăn cướp nắm quyền không thể xử chính chúng được, vì vậy các thủ phạm tham nhũng, ăn cướp cứ ngồi vững trên ngai vàng và tiếp tục ăn cướp.

Nói tóm lại thời Việt Gian Cộng sản thì chỉ có dân tộc Việt Nam khổ vì làm thân nô lệ, còn tụi ngoại quốc thì chúng nó tới Việt Nam oai vệ hơn thời Thực Dân, nó thí cho Cộng sản chút tiền, thì Việt Gian Cộng sản ngoan ngoãn làm tay sai cho chúng đàn áp, bóc lột người dân. Cộng sản Hà Nội đã làm rất tốt công việc của thằng tay sai cho ngoại bang, cai nô lệ bản xứ. Đâu phải các ông chủ Nhật, Đài Loan, Hongkong, Đại Hàn, Mỹ, Pháp tới Việt Nam làm ăn vì thương người Việt Nam. Họ tới đó vì lợi nhuận đấy, mà có lợi cho họ thì người dân Việt Nam phải chịu thiệt, điều đó ai cũng biết. Một nước được đánh giá có tiềm năng kinh tế hay giàu có thì phải coi tiềm năng kinh tế, khoa học kỹ thuật, văn hoá, cấu trúc hạ tầng, chỉ số GDP hàng năm, chứ không phải là những hotel, sân golf hay những khu du lịch, xòng bạc casino. Tới đây chắc mọi người cũng đã hiểu phần nào tại sao Mỹ nó bỏ miền Nam rồi chứ?.

Cho đến ngày nay, Do Thái, Mỹ, Cộng sản Hà Nội vẫn bỏ tiền ra cho truyền thông báo chí ngoại quốc (nhất là báo chí Mỹ) thuê người viết sách làm phim đánh bóng Việt Gian Cộng sản, cũng như thoá mạ, bôi nhọ, nguỵ tạo sự thật về quân lực Việt Nam Cộng Hòa, chúng ta thấy rõ trong những film Mỹ nói về chiến tranh Việt Nam có bao giờ có người lính Việt Nam Cộng Hòa trong đó. Trong khi đó thì hơn 200,000 người lính Việt Nam Cộng Hòa tử trận và hơn 1 triệu người bị thương tật. Nếu chiến tranh Việt Nam chỉ có Mỹ đánh với Cộng sản Hà Nội, thì Mỹ phải tới Việt Nam bao nhiêu người mới đủ để phụ trách các nơi?. Đấy! chỉ là sự lừa bịp trên truyền thông.

Chúng ta đừng để bị Mỹ, Do thái, Việt Gian Cộng sản lừa bịp suốt đời nhé. Người Việt Nam bây giờ và các thế hệ sau này cũng sẽ phỉ nhổ lên hành động dơ bẩn này, nếu các Ác Thế Lực không biết dừng lại mà vẫn tiếp tục gieo thêm tội ác lên trên con người Việt Nam cũng như chà đạp nỗi thống khổ của con người Việt Nam và gây thêm tội ác trên đất nước Việt Nam. Chúng ta phải bằng mọi cách phải lưu truyền lại sự thực này cho đời sau biết rõ, dù chỉ là truyền miệng.


No comments:

Blog Archive