Hụt vợ
Nói nào ngay, cũng nhờ chương trình HO, ODP rầm rộ của những năm 1990's mà tình trạng gái thiếu trai thừa của cộng đồng tỵ nạn Việt Nam ở hải ngoại mới được cải tiến rõ rệt và dần cân bằng tỷ số. Ai lỡ vượt biên qua Mỹ cái thời 80’s nhớ lại mà …kinh hoàng! Đến nỗi có lần ông Nguyễn Ngọc Ngạn phải than bà góa năm con mỗi sáng thức dậy cũng có một tá hoa tươi để trước cửa.
Và anh em tôi đã vượt biên đến Mỹ trong thời gian khủng hoảng con gái đó, ở trọ share phòng gia đình nhà anh chị T. môt thời gian. Chị T chủ nhà thương anh em tôi như em, nên thấy hai thằng nhỏ cũng hăm mốt hăm hai rồi mà tối ngày chỉ lo học, lo làm, không quen biết bạn gái nào, tội nghiệp. Chị hứa sẽ kiếm mối làm mai cho hai đứa. Chị T đi làm quen biết nhiều với mấy bà trong hãng may ra biết con cái họ giấu ở đâu chứ cỡ anh em tôi thì đành chịu.
Một hôm chị cho biết đã kiếm ra bà trong hãng có hai cô con gái trạc tuổi, nên nhứt định làm mai. Chỉ một điều duy nhứt chị dặn dò là nhà này vốn đạo dòng. Họ chỉ muốn cho con cái giao thiệp với những người cùng đạo mà thôi. Cho nên chị đã nhận đại với người bạn, anh em tôi là bà con của chị. Chị biết rõ gốc tích là…cũng có đạo.
Vậy đó, cứ nhận đại đi, đâu ai tra tấn hạch hỏi gì mà sợ! Thấy tôi ngại, chị trấn an “Đừng lo. Nó mà thương rồi thì đạo hay không đạo không thành vấn đề. Chủ yếu là họ biết tụi em có đạo họ mới cho làm quen. Sau này đổ bể mọi chuyện chị gánh cho. Con trai gì mà nhát vậy?”.
Có chị đỡ đầu, lại bị nói khích, anh em tôi hăng hái ra đi. Hai chị em đó, chị thì bằng tuổi tôi, còn cô em thì bằng thằng em. Xứng đôi vừa lứa hết sức luôn! Hôm đó lần đầu tiên gặp mặt nhưng thành công mỹ mãn. Gia đình họ cũng lịch sự, hỏi han qua loa rồi để cho bốn chúng tôi tha hồ hàn huyên đủ mọi chuyện. Trên đường về chị T vui lắm cho biết bố mẹ của mấy cô tuy không xen vô nhưng vẫn để ý và nhận xét. Họ khen anh em tôi sáng sủa, lễ phép. Coi như OK bước đầu rồi.
Đang khoái chí, thằng em tôi bỗng nói:
- Hồi nãy nhỏ P hỏi tên thánh của em là gì.
Tôi giật mình. Ờ nhỉ. Tụi tôi nào biết tên thánh là…cái chi? Chị T cũng lo ngại :
- Chết. Chị quên. Rồi em…trả lời sao?
Nó tỉnh bơ:
- Chị không chỉ em vụ này nên em nói đại tên thánh em là… CHARLES BRONSON. Hì hì hay không chị?
Nghe nó nói, chị T gục đầu xuống ghế muốn xỉu luôn, may mà chị không lái xe!
Lần đó dĩ nhiên cả thằng anh thằng em đều hụt vợ!
No comments:
Post a Comment