Monday, July 27, 2009

Việt Nam quê hương cha mẹ tôi

Nước Việt ngàn năm đau thương
Tôi trở lại quê hương vào một tuần trước Tết. Lòng bồi hồi, nôn nóng vợ chồng tôi đi vào cổng hải quan. Sau lưng tôi và trước mặt tôi là những người Việt sống ở nước ngoài (thường có biệt hiệu là ... việt kiều), mọi người đều “nhét” một hai tờ “giấy xanh” vào trong passport của mình. Tôi ngạc nhiên hỏi tại sao thì họ cười mĩm chi và bẻn lẻn trả lời: “Ối thì thí một chút đỉnh cho đở bị làm khó dễ”. Tội nghiệp cho dòng máu anh hùng bất khuất của những Phạm Ngũ Lão, Quang Trung, Lê Lợi, Hai bà Trưng của đất nước Việt ! Tôi rất buồn vì thấy người Việt Nam, phần đông nhúc nhát, sợ khó khăn và ích kỷ. Họ không biết rằng hành động của họ là nguồn cội của tham nhũng và hối lộ. Càng tệ hại hơn là họ là những người đã được sống ở nước văn minh, tiếp xúc với nguồn máy thanh liêm, trong sạch của nước tiến bộ, thế mà họ lại “tự thụt lùi, cuối mặt trước mặt ... hải quan Việt Nam !”.

Ra khỏi phi trường Tân Sơn Nhứt chúng tôi được tiếp đón “nồng hậu” bởi một đoàn tài xế Taxi. Thật sự mà nói, họ toàn là phần tử của một tổ chức làm tiền của phi trường mà thôi. Taxi phi trường là taxi “đặc biệt”, không dùng đồng hồ để tính tiền, họ chuyên nghiệp lừa đão ngoại kiều hay việt kiều về giá cả. Họ biết rất rỏ là những người này, vừa đến VN nên chưa biết tiền nong ở đây, là những con mồi béo bở nhất. Hơn thế nữa, họ cấm tất cả các loại Taxi khác vào phi trường để đón khách. Vì thế, vừa bước chân xuống đất mẹ, chúng tôi đã bị làm thịt bởi một đám “mafia phi trường rồi”. Từ phi trường về An đông plaza khoảng 10km, theo đồng hồ thì 10,000đ/1km, vậy thay vì chúng tôi phải trả 100,000đ, chúng tôi phải trả 250,000đ. Đó là sau khi đã trả giá gần nữa tiếng đồng hồ và đã thay đổi hơn 4 tài xế. Có tên còn đòi 500,000đ một cách trắng trợn. Ôi dân tộc Việt hiền lành, chấc phát và cần cù ở đâu cà ?
Taxi chạy từ phi trường ra đường thành phố tôi mới tận mắt thấy thế nào là lối chạy “rừng rú” của một dân tộc tự hào rêu rao là mình đã có “ 4000 năm văn hiến”. Xe lớn ép xe bé, xe bé ép người đi bộ lớn, người đi bộ lớn ép em bé nhỏ hay người tàn tật, già cả. Cái tinh thần rừng rú đó là do đâu ? là do dân trí và đạo đức Việt còn quá thấp. Nếu ông, cha, mẹ, chị, anh mà hành động rừng rú thì hỏi làm sao con em có thể đạo đức được. Chúng ta hảy nhìn vào cách chạy xe của dân ta, nếu ta chạy xe đúng luật, không chèn ép xe nhỏ hay yếu hơn ta, nhường nhịn người hay xe nhỏ hơn ta như những quốc gia văn minh mà tôi biết, thì tôi sẽ là “quái vật ở thành phố mang tên Bác !!” và tôi sẽ đứng một chổ cho đến nửa đêm khi phần đông dân chúng đã ... đi ngũ.

Nhìn từ sân thượng nhìn xuống vùng Chợ Lớn An Đông tôi tưởng chừng mình đang sống ở thời kỳ Tết Mậu Thân, khi Chợ Lớn bị dội bom và chảy lớn. Tất cả đều bị bao phủ bởi một lớp khói xám xịt dơ bẩn bám lấy toàn vạn vật bên dưới. Tiếng xe máy dầu, tiếng bóp kèn in ỏi, tiếng chửi bới, rao hàng lẫn lộn với nhau cộng với mùi hôi thúi ... từ đâu tới tạo thành một không khí bất hủ của ... hòn ngọc viễn đông xứ Việt ta !!. Nhìn qua chợ An Đông, dọc đường vào chợ, ôi thôi rác ơi là rác. Dân ta rất ư ... thực tiển: chổ nào của chung là ta cứ ... tận dụng. Có gì phế thải hay dơ bẩn thì ta cứ cho vào chổ chung đó, còn có gì có thể lấy xài được ở chổ chung đó thì ta cứ ... chơm. Vì thế rác từ nhà tư, cửa hàng bán đồ, hàng gánh, và người đi chợ đều dồn cả ra đường cản trở lưu thông, xú uế toàn vùng. Xin đừng đổ tội cho sự nghèo nàn nhé. Cái câu “nghèo cho sạch rách cho thơm” mà thầy giáo tôi đã dậy tôi từ thuở sơ cấp bây giờ chắc đã đi vào quên lãng hay chỉ còn xuất hiện trong những chương trỉnh TV đề cao tinh thần “tự giác” của nước Việt anh hùng láo khoét mà thôi.

Chán nản, tôi vào phòng, bật TV, tìm coi HTVN thì ô hay, 2 đài đều chiếu phim .... ba tàu, hàn quốc còn một đài thì đang đề cao tinh túy của ... đảng ta. Thôi thà ta tìm đài CNN hay BBC để theo dỏi tình hình của Barack Obama còn có lý hơn !

Không có gì quí hơn đô la và chức phận
Ra đến Long Hải ngày mùng hai Tết, vợ chồng tôi ngụ tại Long Hải Beach Resort. Nơi đây dập dìu bà lớn ông to. Ai nấy đều tận hưởng cái đẹp của resort này. Sau vài ngày ở đây, chúng tôi cảm thấy hoàn toàn lạc lỏng giữa đám Việt “thượng lưu” này. Ngu dốt, xấc xược, thô bỉ là những từ rất xứng đáng với hạng người này. Từ cha, mẹ đến con cháu đều đối xử tệ hại với ngưởi phục dịch cho mình. Họ nghỉ khi họ có tiền tung ra tức họ là chủ, họ có quyền chửi mắng người khác đúng với tinh thần “đồng chí” của Bác. Họ nghỉ khi họ có tiền bỏ ra để vào nhà hàng ăn Buffet là họ có quyền phung phí, ăn một lấy mười, đem cả chai whiskey của mình vào nhà hàng để nhậu một cách vô tư. Họ còn không biết hổ thẹn không buồn thay cả cái quần tấm dơ bẩn tục tỉu mặc ở bải biển và cái áo ba lỗ tồi tệ hôi hám vào nhà hàng sạch sẽ, đẹp đẻ để ăn. Họ nghỉ rằng ta có tiền thì ta có quyền “làm gì thì làm”. Đó, chính đó là ngu xuẩn của họ đó. Nhưng mấy tên đó, những cái đĩ đó có biết là mình đang làm trò hề cho thiên hạ xem hay không ? Người Việt, ngoại quốc và luôn cả nhửng anh phục dịch nghĩ sao về loại “đười ươi” này? Còn những cậu ấm, cô nhiêu thì sao? Cha mẹ như thế thì làm sao mà khá cho nổi. Cô cậu thì mặc sức “một hai ba dzô!”, lâu lâu xọt ra những câu ngoại ... bồi như ...lết xì gô để tỏ ra là mình ... có học, đi đâu cũng vênh váo cái mặt xấc xược của mình và mặc sức sai bảo bồi bàn chạy như dế. Một buổi trưa nọ, vợ chồng tôi đang chơi billard thì có khoản 6-7 cô cậu đến. Có lẽ đã quen cái lối “ngồi trên ăn trước”, nên cô cậu ngứa ngáy không muốn chờ phiên mình. Họ bèn xúm nhau đứng sát vào bản chúng tôi đang chơi mà ... ngó. Tội cho cô cậu là cô cậu quá nhút nhát không đủ can đảm để hỏi một cách lễ phép người đang chơi bao giờ xong bàn và từ tốn chờ đợi phiên mình. Có thế người đang chơi tất nhiên sẽ cảm phục và sẽ nhường bàn cho họ. Nhưng không, cô cậu lại ào lại, chỉ lấy mắt ngó và nghĩ là người đang chơi sẽ ... rùn mình mà nhường bàn cho mình vì mình là “con ông bự đang du hí ở .... resort mà”. Còn lâu con ạ, con cứ chờ đi. Chúng tôi từ từ chơi hết bàn này đến bàn khác, chơi cho đến cô cậu nhìn đến lòa mắt và phải hô lớn chử “lết xì gô”.

Chưa hết, sau 5 ngày ở Long Hải, chúng tôi đến đai sảnh của resort để checkout. Đúng là một cái chợ. Không biết người Việt có còn biết từ kiên nhẫn là gì không nhỉ? Mặc sức anh, mặc sức chị, mặc kệ anh đứng trước hay chị đứng sau, tao mạnh tao “cồ” tao đi đầu. Nhưng thật sự những tên “cồ” đó lại là những tên nhát nhất. Tôi phải vổ hai cái vai, nắm một cái tay và đã “dạy” gần 4 lần bài học lễ phép cho đàn Việt “thượng lưu” này. Chúng nghe xong liền bẻn lẻn cúi mặt đi xuống phía sau một cách ngoan ngoản mà thôi. Đúng, dân Việt “anh hùng” chỉ hù được những kẻ ngu dốt, sợ sệt vô cớ (như những ... Việt Kiều yếu bóng vía), chứ nếu ta đường hoàng, kỷ luật và lễ phép thì chúng sẽ xấu hổ và sẽ cúp cổ trước ta. Tôi nói đây là nói cho trường hợp của tôi mà thôi vì tôi hiểu rất rỏ là nếu tôi là dân Việt, làm việc và sinh sống dưới gộng kèm của bọn rừng rú này thì tôi cũng phái ngậm câm miệng mà nuốc hận.

Không lẽ thành phần lãnh đạo, cán bộ cao cấp Việt Nam và con em của họ phần đông là như thế cả sao? Thế thì nếu tôi ở lại Việt Nam, tôi sẽ phải dạ dạ vâng vâng với loại “đười ươi” này sao? Tôi nghỉ tôi sẽ phải lội ra biển đông để tìm đất. chết còn hơn.
Xin tặng mấy em sinh viên xuất ngoại một câu ca dao sau đây nhé:
“thà ta làm quỉ ngoại bang, còn hơn làm dân đất Việt” .

Một khi cửa nguc tù mở rộng, rồng sẽ bay ra (lời của Bác).
Đã hơn 33 năm cửa tù đã mở chúng ta vẫn còn ... chờ rồng bay ra. Tôi không thấy bóng dán rồng đâu nhưng tôi lại thấy đầy dẫy ruồi nhặn, côn trùng, ếch nhái ... bò ra. Nào là ruồi Lan Anh, ruồi Lan Rừng, ruồi Taxi Mai Linh, trùng Saigon Tourist, trùng hải quan VN, ếch thành ủy thành phố, nhái đại tá công an lo việc giao thông và trật tự cho thành phố mang tên Bác. À quên bên cạnh lủ đó còn xông ra mùi ... ống cống của những tỉnh lỵ hay thành phố mà tôi được đi qua. Chắc nơi suối vàng Bác sẽ vuốt râu mà khóc khi nhìn lại cái quê hương mà Bác đã thí hết một đời mình để giải phóng.
Khi tôi đi tới một nước nào đó, tôi rất chú trọng đến lối giao thông trên đường phố của quốc gia đó. Nó sẽ cho tôi một cái nhìn rất chính xác về nhiều sắc thái của nước này:
1) Luật pháp
Đường xá có đầy đủ ranh, có đầy đủ đèn giao thông, có đầy đủ bản chỉ dẫn, có đầy đủ cảnh sát công an để bảo trì luật pháp. Nếu những điểm chủ yếu trên mà không có thì chứng tỏ quốc gia đó thiếu kỷ luật, hành chính nước đỏ lỏng lẻo, và cán bộ đầu nảo xứ đó không lo lắng cho an nguy, sức khoẻ và dân trí của nước mình. Trong tất cả quốc gia tôi đã đi qua Việt Nam “4000 năm văn hiến” đứng hàng ... chót cùng với Campuchia.
Tôi đã đi qua: Pháp, Bỉ, Đức, Ý, Tây Ban Nha, Hòa Lan, Úc, Hàn Quốc, Đài Loan, Trung Hoa, Hồng Kông, Ma Cao, Thái Lan, Indonesia, Mễ Tay Cơ, Campuchia.
2) Dân trí
Người xử dụng xe trên đường phố chính là dân dã bình thường. Trong một khoản khắc, chỉ nhìn về lối cư xử của người lái xe trên đường phố sẽ cho tôi một khái niệm rất chính xác về dân trí của đại đa số người dân quốc gia đó. Tất cả người xử dụng đường xá phải theo đúng luật là điều tiên quyết tối thiểu mà người dân phải nằm lòng cho dù không có công an đứng canh. Xe là phương tiện di chuyển nhưng cũng là vũ khí giết người. Chỉ cần một người phạm pháp sẽ có thể gây ra biết bao nhiêu đình trệ, nguy hiểm, rắc rối cho rất nhiều người khác. Nhìn vào lối xữ dụng xe, tôi có thể cho biết dân xứ ấy có nhẫn nhục, kiên trì, kỷ luật, nhân đạo, nhường nhịn hay không. Trong tất cả quốc gia tôi đã đi qua Việt Nam “4000 năm văn hiến” đứng hàng ... chót cùng với campuchia.

Rồng Việt là trò cười cho cả thế giới. Tôi chỉ cần ba tuần lể sống ở đây cũng đã am hiểu luật pháp, hành chính, và cả dân trí của quốc gia này rồi. Ngày xưa Bác gọi Mỹ là con hổ giấy, thì bây giờ tôi gọi Việt Nam là con rồng vẽ. Có được không các ngài lảnh tụ của xứ Việt ... anh hùng?

Ai ơi nên thuộc nằm lòng, chỗ chung cứ xả, của chung cứ xài
Có ai từng đi dạo ở trên đường Thùy Vân Vũng Tàu thì chắc là sẽ chứng kiến cái cảnh sau đây. Một chiếc xe “cá mập” ngừng giữa lộ, đổ mọi người trên xe xuống. Họ rất hớn hở, tự động khiêng từ trong xe xuống giữa lề đường một cái lò gaz to tướng và bắt đầu “picnic” ngay tại đấy. Khoảng 10 người lớn và 8-9 trẻ em chiếm trọn hết lề đường và bắt đầu cuộc tiệc “một hai ba dzô” một cách thoải mái tự nhiên. Bao nilon, vỏ chuối, chơm chơm, vỏ cua, vỏ sò, vỏ óc, xương heo, xương bò dãy đầy trên chổ ăn uống, ve rượu, lon bia vứt đầy trên lề đường và lan ra tận mặt đường. Tội nghiệp thay cho những anh chị đoàn vệ sinh của Vũng Tàu, vừa quét dọn xong ở lề đường mỗi sáng !!.

Đó là dân trí Việt Nam. Dân không biết quí trọng nơi công cộng, không biết giữ gìn của chung, chỉ biết có mình mà không biết người khác cũng đang xử dụng lề đường. Cái mà tôi không thể nào hiểu là họ có biết thế nào là tự trọng hay không khi xả rác đầy lề đường trong lúc đó có 2 thùng rác tại nơi họ đang ăn hoàn toàn ... trống toét. Tội nghiệp cho đàn trẻ con vì chúng sống trong một gia đình mà cha mẹ anh chị chú bác là những con mọt của xã hội, và đang thi hành chiến dịch “dạy con” bằng chính hành động của mình.

Bãi biển Thùy Vân thật sự ... đáng tởm. Nào là chiếu rách, quần, vỏ bắp, lon bia, bao nylon, v..v.. đầy trên bờ cát. Dù che nắng thì cấm tận dến chí mí với mực sóng của biển để tận dụng chổ có thể cho mướn. Vì thế ta sẽ không còn thấy bải cát trắng của biển nữa mà chỉ thấy dù che nắng, dãy rác hôi hám rồi biển đục ngừ mà thôi.
Đang chen lấn giữa đám người “dạo biển” thì tôi giật mình khi nghe một giọng cười ngắt nghẻo của một người đàn bà: ”Chí ơi chí lại coi ba mầy đái bậy nè”. Tôi vội nhìn về hướng người đàn bà đang chỉ tay. Ối trời dất ơi, một tên đàn ông đang ngon lành phóng uế (xỉ c.. đứng đái) một cách ... tự nhiên giữa đám đông, đưa dương vật đen đuốc, tồi bại trước mặt biết bao nhiêu phụ nữ, con nít mà không có một chút ... ngại ngùng. Cái điều mà làm tôi ngạc nhiên nhất là mọi người hình như ... rất quen với hình ảnh này nên không có một phản ứng nào hiện trên mặt họ. Họ vẫn bình thản nói cười, ăn uống, đi đứng như không có gì lạ cả. Tôi lại càng ngạc nhiên khi thấy bé Chí ... vỗ tay cười ngặt nghẻo cùng với mẹ và hai mẹ con không tỏ một vẽ nào là hỗ thẹn hay tức giận với hành động tồi bại và tục tỉu mà cha và chồng mình đang thực hiện giữa chốn đông người. Đây là dân Việt của tổ tiên tôi đây sao? Đây là người Việt mà Bác đã hết lòng ca tụng đây sao?

Nhìn ra biển tôi thấy dân chúng tấp nập lăn mình vào sóng nước, dẫn con cháu tung tăng “nhảy sóng” ở ngay cả những vùng mà có bản “Đừng tắm vì vùng nước xoáy” và cờ đen phất phới. Đối với họ, những bản đó là dấu hiệu của những vùng ít người tắm, đở chen lấn, ít rác, là những vùng lý tưởng cho gia đình tận hưởng thú tắm biển. Đó là dân trí ... ngu xuẫn của dân Việt ta đó.

Nhưng nói làm gì đến dân ngu khi chánh quyền cũng không “khôn” gì hơn. Bãi biển Long Hải trước mặt Anaoasis và Long Hải Beach resort (hai resort sang trọng nhất nhì ở VN) có mùi thum thủm mỗi khi chúng tôi đi dạo ở đây. Nhìn kỷ lại thì té ra chánh quyền “quên”cho ống cống “nho nhỏ” của vùng đổ vào biển Đông. Với dòng nước ... đen ngồm hôi hám đó chảy vào nước biển thì chánh phủ đã nhiệt tình giúp đở các bệnh viện, nhà tang lễ, và ... trại bán quan tài được dồi dào ngân sách. Cách đó vài thước tôi thấy vài ngư dân và vài chị đàn bà đang câu cá hay đang đào sò hến. Tội nghiệp cho người mua những sãn phẩm bắt được ở đây. Tôi sực nhớ một tin tức từ báo Vietnam News có thông báo là từ nay Nga Xô sẽ không còn mua cá basa VN vì phẫm chất và vệ sinh nuôi cá không đạt được standard của quốc gia họ. Trời ơi Nga Xô mà còn chê đồ ta thì còn ai trên thế giới có thể mua đồ CON RỒNG VN đây, Chắc ta phải cho Bắc Hàn quá (Bắc Hàn đã từng tuyên bố là sẵn sàng nhận thịt bò phế thải của Âu, Úc, Mỹ châu vì thịt ấy có thể nhiểm bệnh “bò điên”).

Tôi rất ngạc nhiên khi thấy những hàng chữ “xin đừng cắt bê tông” đầy dẫy ở những vách tường trên những đường phố ở thành phố mang tên Bác và ở Vũng Tàu Long Hải. Hỏi ra mới biết là dân ta rất ư là “lao động” nghe theo lời Bác lao đông tốt . tự tay mình cưa những cột bê tông, hay khiêng những bệ xi măng về làm của. Thay vì kêu thợ đổ bê tông làm cột hay tráng xi măng làm sân thì ta rão một vòng ở những chỗ đang xây lở vở và đang bị khó khăn về tài chánh lại không đũ tiền mướn người canh giữ, đó là “của chùa”, ta mặc sức cắt, nậy, xúc tất cả cáí gì mà ta cần hay không cần (không cần thì ta bán) và “lao động khiêng về xài”.Dân Việt ta quả xứng đáng là ... cần cù, cần kiệm, lao động vinh quang ... ăn cướp.

Em ơi em … ngũm cho yên, để anh khiêng xác em ra kiếm tiền (ca dao thời đại)
Sau một buổi dạo nắng và hít không khi thum thủm của Biển Đông ở tại bãi biển Thùy Vân Vũng Tàu, vợ chồng tôi về khách sạn và bật TV. HTVN7 đang chiếu một buổi họp bàn về “làm thế nào cho thiếu nhi Việt Nam Anh Hùng . đở chết vì bị ... xe đụng” (nói văn chương hơn là chương trình an toàn giao thông cho thiếu nhi Việt Nam). Trên diễn đàn có một cái bàn to, một anh công an “thứ bự” đang oanh oanh xùi bọt mếp và bên cạnh anh là lũ ruồi nhện BÀ chủ tịt, CHỊ phó chủ tịt (quên phải nên viết là tịch mới đúng), và vô số ếch nhái trưởng ủy ban, trưởng văn phòng, hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, cùng với một mớ dân vỗ tay mướn đầy nghẹt. Trên bàn nào là bông, hoa đủ màu sắc trang hoàng tỉ mỉ cùng với trà nước cho đúng với tư cách sang trọng bề thế của cuộc họp có tầm vóc “quốc gia”. Ôi trẻ em Việt được “cưng” như thế đó. Anh Cán Bộ cao cấp phát biểu như sau: “Thành Phố mang tên Bác năm nay có 900 tử vong vì giao thông trong đó có 300 em thiếu nhi. Tại sao số các em chết lại nhiều như thế? Theo điều tra của công an thành phố thì lý do chính là do ... lổi các em ... thiếu hiểu biết về luật giao thông. Các em chỉ được học ... từ chương về luật đi đường nhưng chưa bao giờ được học luật giao thông một cách THỰC DỤNG” Bác ơi là Bác, nếu linh hồn Bác còn lẫn quẫn ở trần gian này thì xin bác hảy .. khóc dùm cho thiếu nhi Việt Nam nhé. Các em chắc sẽ còn chết dài dài nếu cái tên công an “thứ bự” này còn tại ngũ. Sự ngu muội cùa nó thật ... hết thuốc chữa rồi. Tôi chỉ nhìn sơ qua vài tiếng đồng hồ và tính nhẫm vài phút là đã biết chính xác tại sao 300 em đã tử vong. Tôi, một tráng niên 55 tuổi, mỗi lần băng qua một ngã tư, ngã ba của thành phố mang tên Bác có trung bình là 1/1000 xắc xuất ... tử vong. Vậy các em nhi đồng, thì xắc xuất ấy ắc cao hơn, nhưng thôi cứ cho là bằng đi. Mỗi ngày các em đi học, đi chơi, không kể những lúc mấy em được cha mẹ chở 2, 3, 4, 5 trên cái xe ... 2 bánh của cha mẹ, tổng kết trung bình 5 lần. Vậy trung bình một em thiếu nhi ... cưng của Bác có khoảng .5/1000 xắc xuất ... chết mỗi ngày. Một năm là 365 ngày, vì vậy em . cưng ...được xắc xuất ... chết rất cao nếu chưa ... ngủm khi đạt đến tuổi vị thành niên vì dân trí của cha em, mẹ em, chị em, anh em, bà con em, láng giềng em, dân Việt anh hùng của em quá ư là ... thấp kém. Vậy mà anh cán bộ “thứ bự” cứ lãi nhãi đỗ lổi cho các em. Nưc cười hơn nữa, là bà ruồi chù tịt, bà nhện phó chủ tịt, ông ếch trưởng ủy ban, ông nhái trưởng văn phòng, bà rận hiệu trưởng, vv ...vv mọi người đều vỗ tay táng thưởng một sự khám phá vô cùng ... ngu xuẩn của một tên dốt. Chưa hết, anh cán bộ “thứ bự” còn ... đề ra một dự án vô cùng ... thâm sâu: Tại sao ta lại không theo gương của Sin GA bua lập ra một “ủy ban mới chuyên dạy các em thực dụng về kỷ luật giao thông” và xây những công viên dành riêng cho mấy em “thực dụng luật đi đường” ? Các ruồi nhện,chí rận, ếch nhái vỗ tay hăng hái hồ hởi. Bác ơi là Bác, Bác có biết bọn chúng đang dự tính gì không? So sánh Việt Nam Anh Hùng chí rận với Singapore giống như so sánh Âu Châu trong thời kỳ Đen Tối (Dark Age) với Singapore thế kỷ 21. Và tôi cũng dư biết là chúng cũng biết rõ điều đó nhưng chúng đang xòe hai bàn tay đẫm đầy máu của nhi đồng Việt để xin tài khoản và chức phận cho công trình mà chúng biết là vô ích, phung phí. Bọn chúng hè nhau vỗ tay, khen thưởng anh tài cô giỏi, ý kiến hay một cách trần truồng, dơ bẩn mà không biết là mình đang bòn rút tài nguyên quốc gia, ăn trên thịt xương các em thiếu nhi bằng cách che dấu cái sự bất lực của mình trong cái phận sự mà nhà nước đã giao phó và trả lương cho mình là BẢO VỆ CON EM trên đường xá thành phố mang tên Bác. “Ông công an thứ bự” thực sự đang rao bán hai con rồng vẽ mà hắn đã ra công kì còm vẽ mấy tháng nay. Đó là rồng vẽ tên là “ủy ban giáo dục thực dụng giao thông dành cho thiếu nhi VN” và rồng vẽ “công viên dành cho thiếu nhi để thực dụng luật lệ giao thông”. Hai con rồng này được bà con chí rận, ếch nhái, ruồi nhện hồ hởi ủng hộ hết mình vì họ biết họ sẽ dư sức hốt bạc khi họ đem bán lại cho các “đồng chí có tuổi đảng lớn hơn họ”. Và cứ thế mà cái dây chuyền ... rồng vẽ có thể lên tận tới ngài thủ tướng. Ngài thủ tướng chắc chắn sẽ gật gù khen ngợi là rồng vẽ đẹp quá và không ngần ngại ký nghị quyết đồng ý mua rồng vẽ này bằng giá rồng thật vì phải là rồng thật mới được “bỏ túi” đô la thật mà. Rốt cuộc ta vui cả nhà, mọi người đều lời lớn. Nhưng họ có biết rằng họ đang ăn trên xương máu dân tộc Việt hay không? Họ còn quên cả việc chôn cất cái xác chết của các em thiếu nhi mà họ đã lấy làm đề tài vẽ rồng của họ. Nhà nước Việt Nam Anh Hùng là thế đó, chánh quyền Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa là thế đó.

Xin nhận nơi này là quê hương
Trở về Mỹ quốc, bước chân ra khỏi phi trường, vợ chồng tôi liền bắt chuyến xe điện để về nhà. Đường phố vắng vẽ, im lìm, không khí trong lành, phố xá sạch sẽ thúc đẩy tôi hít một hơi thật dài vì tôi muốn thu lấy tất cả những thứ quí giá đó, cái quí giá mà tôi cứ tưởng đã mất khi sống ba tuần lễ ở Việt Nam. Tôi lim dim tận hưởng cái thanh bình, cái du dương của vạn vật xung quanh.

“Kìa dãi Trường Sơn uốn mình quanh ven bờ biển Đông,
Tiếng sóng ngoài khơi dồn, Xa xa chiều thôn Làng,
Kìa từng vạt lúa đùa trong nắng phất phơ nhẹ run,
Kìa lấp lánh than trên tầng dưới trời trong,
Hồng Hà Cửu Long nước hòa chung và biển Đông,
Ánh sáng ngoài khơi còn sáng chiếu khắp non song,
Ta mang bầu máu nóng, tay ta mang cuộc sống,
Vìệt Nam yêu dấu là đất nước bốn mùa kết hoa,
Mang nặng tình thiết tha.
Quê nghèo yêu dấu,
Tiếng hát hòa không gian, mây đen rồi dần tan,
Tiếng hát đùa tươi vui, say sưa ca muôn lời, mối tình TỔ QUỐC TA.”
.........
Văng vẳng đâu đây bản nhạc của nhạc sĩ Phạm thế Mỹ trong trí não tôi. Hồi đầu rất rõ, rồi nhỏ dần, nhỏ dần....

Cuối cùng là một sự yên tỉnh tuyệt vời. Tôi thật sự HẠNH PHÚC.

No comments:

Blog Archive