Nhật Trường Trần Thiện Thanh: Yêu lính, lính yêu
Nhật Trường Trần Thiện Thanh.
Sau 1975 gia đình tôi còn giữ lại được một số tờ nhạc rời của Phạm Duy, Trần Thiện Thanh và vài cassette tapes tiếng hát Thái Thanh, Nhật Trường. Bà chị Cả của tôi, chồng đi học “cải tạo”, chị tập tành học đờn guitare, tối tối đem bài nhạc Từ Đó Em Buồn của Trần Thiện Thanh ra gảy, tôi nằm kế bên cũng nẫu ruột theo. Nhưng tôi bắt đầu mê nhạc Nhật Trường do chính tác giả ca. Chỉ mười mấy tuổi đầu, tim tôi đã biết rung động vì giọng hát điệu đà, ngọt ngào đầy quyến rũ này từ các bài hát nhà tôi có được hồi ấy: Chuyện Tình Mộng Thường, Chuyến Đi Về Sáng, Chuyện Hẹn Hò… Nếu có cuộc bình chọn, tôi sẽ vote Nhật Trường là ca nhạc sĩ “điệu chảy nước” nhất của Miền Nam VNCH. Nhỏ bạn hay nói với tôi:
– Tao thấy nhà ngươi đâu có điệu mà sao toàn mê giọng hát “điệu hết cỡ” như Thái Thanh, Nhật Trường vậy cà?!
– Thì luật bù trừ đó thôi!
Nói tới Trần Thiện Thanh-Nhật Trường, nói Yêu Lính-Lính Yêu là vẫn chưa đủ, vì đúng là Nhật Trường yêu lính, vì đã từng là lính, còn lính yêu Nhật Trường là chuyện đương nhiên, nhưng còn có cả hàng triệu khán thính giả khắp nơi yêu Nhật Trường vì những bài hát của ông.
Tôi sẽ không viết những điều ai cũng biết về Trần Thiện Thanh, mà chỉ xin kể lại những kỷ niệm của riêng tôi với chàng ca nhạc sĩ lắm tài nhiều tình này.
Nói “kỷ niệm” cho… oai chút thôi, chớ nếu ai ở dưới suối vàng hỏi Nhật Trường có biết tôi không thì sẽ có câu trả lời rằng “con nhỏ Kim Loan đó là ai, đừng có mà thấy sang bắt quàng làm họ!” bởi vì đây chỉ là “kỷ niệm” của riêng một mình tôi mà thôi, (sao giống… tình đơn phương quá!).
Khoảng đầu thập niên 80, các đoàn kịch nói Kim Cương (của kịch sĩ Kim Cương), đoàn Bông Hồng (của Thẩm Thuý Hằng), thỉnh thoảng về trình diễn gần nhà là tôi đi xem, có khi một vở xem vài lần. Trước giờ diễn kịch là phần ca nhạc ngắn gọn, bữa đó, tôi sung sướng đến bất ngờ vì có bài song ca “Con Kinh Ta Đào” do Nhật Trường-Kim Dung trình bày. Trời ơi, xưa nay chỉ được nhìn hình trên tờ giấy nhạc và nghe giọng ca mượt mà mỗi đêm, bây giờ mới được gặp chàng bằng xương bằng thịt, chỉ tiếc là khoảng cách quá xa, người trên sân khấu rực rỡ ánh đèn với tấm màn nhung, còn tôi dưới hàng ghế khán giả (hạng cá kèo), có khác gì nghìn trùng xa cách như mấy câu thơ của Lưu Trọng Lư: Em ngồi bên song cửa /Anh đứng tựa tường hoa /Nhìn nhau mà lệ ứa/ Có nói cũng không cùng…
Hình như anh chàng soát vé, lúc ấy cũng ngồi ở cuối rạp, gần chỗ tôi và cô bạn, hiểu được “nỗi lòng thầm kín” của tôi, bèn mách bảo:
– Chút nữa hết giờ ca nhạc là phần giải lao chờ xem kịch, mấy cô chạy ra cửa bên hông rạp, sẽ thấy mấy ca sĩ ra về, tha hồ mà xin chữ ký. Tui mở cửa cho, đừng lo!
Nhưng xui xẻo thay, mặc dù có sự hậu thuẫn đắc lực của anh soát vé, chúng tôi chạy thật nhanh ra bên hông rạp, chỉ có vài ca sĩ cuối cùng bước ra cửa, còn Nhật Trường đã đi về từ lâu.
Chuyện đến đó là hết, đi vào dĩ vãng theo đời bận rộn.
Vài năm sau, tôi trở thành thiếu nữ, trong một lần đi xem ca nhạc ngoài trời ở Câu Lạc Bộ Lao Động ngoài Sài Gòn, tôi lại được tái ngộ Nhật Trường khi chàng trên sân khấu solo bài hát “Cho Anh Xin Số Nhà”. Bài này đúng sở trường “điệu hết cỡ thợ mộc, lẳng lơ, lả lướt” của chàng, vừa nhún nhảy vừa nháy mắt cười duyên với khán giả. Nhỏ bạn thân, người luôn tháp tùng tôi mọi nơi để đền đáp công ơn tôi luôn sẵn sàng theo nó đi xem bói mỗi khi nó thất tình, nói với tôi rằng:
– Vậy là mày… có duyên với “người ấy” rồi đó! Còn ngại gì mà không lên bày tỏ niềm thương nỗi nhớ, nhất là sau lần… hụt mấy năm trước?
– Mày cứ làm như tao sắp… tỏ tình với người trong mộng. “Người ấy” đáng tuổi chú tao.
– Tuổi tác nghĩa lý gì, tình không biên giới.
– Tao chỉ mến mộ tài năng, chứ chả dám cảm… người, mấy ông nhạc sĩ thi sĩ đa tình lắm, nhứt là ông này, chớ rước sầu khổ vào thân!
(Giờ nghĩ lại, tôi thấy mình cũng nói được một câu… sáng suốt. Ngay như nhạc sĩ Lam Phương, ai cũng bảo chàng Miền Nam hiền lành, dễ thương, nhưng số “sát gái” thì đếm không xuể.)
Nhỏ bạn lại sốt sắng:
– Nhà ngươi chờ đây, tao chạy đi kiếm cách để gặp ổng.
Nó chạy đi chưa thấy quay lại thì trên kia Nhật Trường đã kết thúc phần trình diễn bằng câu hát dẻo quẹo, nhưng đủ sắc “dao vết ngọt đâm” vào trái tim các nữ hâm mộ: “Cho anh xin số nhà và cho anh biết tên đường, và… và… và… (ngừng lại đảo mắt một vòng khán giả để cho những trái tim đàn bà con gái dưới sân khấu trong đó có tôi ngất ngây… tan chảy, chàng mới từ từ quăng nốt câu cuối thật đắm đuối)… làm ơn cho anh… biết tên… em luôn”. Vừa hát vừa phăng, chàng ỷ mình viết nhạc giỏi, hát hay, đẹp trai nên với tâm hồn nghệ sĩ, theo cách nói của giới trẻ ngày nay, thì “thả thính và bắn tim” là nghề của chàng!
Một lần nữa, chuyện cũng đi vào dĩ vãng, cho đến nhiều năm sau, khi tôi qua định cư ở Canada, rồi lần đầu tiên được đến California. Tôi dành một buổi để đi đến nhà sách và các cửa hàng bán băng nhạc. Hữu duyên thiên lý, trời xui đất khiến, tôi đến ngay một strip mall có một bảng hiệu đập vào mắt tôi: “Trung Tâm Băng Nhạc Nhật Trường”. Tôi liền bước vào, lại bất ngờ sững sờ, vì trong tiệm “vắng tanh Chùa bà Đanh” chẳng có ai, ngoài ông chủ tiệm Nhật Trường và tôi. Giây phút “chỉ có đôi ta” làm tôi thật sự bối rối, bao nhiêu cảm nghĩ của những lần trước, giờ bỗng tan biến, dù khoảng cách không còn “xa vời vợi” như trên sân khấu, mà chỉ ngăn cách bởi tủ kính đựng CDs, tôi vẫn không thể mở miệng nói nên lời. Lúc ấy chưa có iPhone để tôi… đỡ thừa thãi tay chân, xin chụp vài tấm “selfie” với thần tượng. Thật ra, chúng tôi có mang theo máy chụp hình nhưng chồng tôi đang giữ nó, lại đang ở tiệm cắt tóc cách đó một block đường. (Tôi vẫn chưa hỏi tội chồng tôi, tại sao đi từ Canada qua Cali để… cắt tóc!)
Thấy tôi lúng túng, Nhật Trường mỉm cười thân thiện, rồi châm điếu thuốc nhìn mông lung ra ngoài cửa, chắc là để tôi tự do thoải mái chọn băng nhạc. Chu choa, nhìn chàng thả khói thuốc y như bài thơ của Hồ Dzếnh tôi xin sửa lại cho hợp cảnh của chúng tôi: “Em cứ ngại, thôi em đừng… nói nhé/ Để một mình anh hút thuốc vu vơ/ Ngó trên tay điếu thuốc cứ vơi dần/ Anh khẽ bảo, gớm… sao mà lựa nhạc lâu thế!?”
Vậy mà vẫn chẳng có thêm người khách nào vào tiệm. Xót xa cho tiệm của chàng ế ẩm, tôi ước gì mình là “đại gia” để mua tất cả CDs trong tiệm. Tôi vội vàng quơ hai dĩa Tiếng Hát Nhật Trường, mở bóp trả tiền cho chàng mà tay tôi còn run run, chẳng thốt được câu ái mộ nào cho đẹp lòng chủ tiệm.
Vậy đó, ba lần “gặp gỡ” của những ngày son trẻ thật đẹp. Giá mà tôi giống như các “fan cuồng” khác, gặp thần tượng là rú lên, gọi tên, sấn tới ôm vai bá cổ xin chụp hình, bất chấp xung quanh, thì giờ đây cũng có một vài tấm hình kỷ niệm.
Tôi xin kết thúc bài viết bằng lời cám ơn đến hương hồn Ca Nhạc Sĩ Trần Thiện Thanh Nhật Trường, nhân ngày Quân Lực VNCH, đã để lại cho đời và lớp con cháu, những hình ảnh sống mãi của chiến sĩ VNCH: kiêu hùng, lãng mạn nhưng không bi luỵ qua các bài nhạc bất hủ: Anh Không Chết Đâu Anh, Rừng Lá Thấp, Biển Mặn, Tạ Từ Trong Đêm, Mùa Xuân Lá Khô…
Vâng, nếu Miền Nam không bị “giải phóng” thì có thể tôi đã là Người Yêu Của Lính nhưng chắc chắn không phải là chàng lính Nhật Trường. Chàng tài hoa này chỉ là “chàng thơ” trong mộng của tôi mà thôi.
– Kim Loan
No comments:
Post a Comment