JOE BIDEN, CARTER NHIỆM KỲ 2!
Cách đây không lâu, hai ông bà Biden đi Georgia, gọi là cổ võ cho tiểu bang mới nhất vừa đổi từ màu đỏ của CH qua màu xanh dương của DC, qua việc bầu cho cụ Biden và bầu cho hai ông thượng nghị sĩ DC luôn. Dĩ nhiên là họ bắt buộc phải ghé thăm hai ông bà Jimmy Carter đang vui thú điền viên tại đây.
Chẳng biết ‘ông giời’ sắp xếp làm sao, bốn cụ ngồi chụp hình chung với nhau. Có thể nói ít khi thấy có một tấm hình vừa tiếu lâm vừa mang ý nghĩa chính trị lớn hơn bức hình này.
Ta xem lại để mà… cười và run chơi nhé.
Thứ nhất, chẳng biết cố tình hay vô ý, cụ Biden đã nhắc nhở lại cho chúng ta một cựu tổng thống mà thành tích có thể nói được xếp hạng … đội sổ trong tất cả 45 đời tổng thống Mỹ, chưa kể cụ Biden. Đã vậy, lại còn nhắc nhở cho chúng ta là cụ Biden rất giống… cụ Carter.
Và thứ nhì, nếu cụ Biden có cái gì giống như cụ Carter, thì cái giống nhau đó của cụ Biden lớn gấp bội cái của cụ Carter. Nếu như cụ Carter cấp tiến thì cụ Biden cấp tiến gấp bội. Nếu như cụ Carter dở ẹc, thì cụ Biden còn tệ hơn gấp bội.
Kẻ này còn nhớ khi đó, năm 1976, chân ướt chân ráo, mới tới nước Mỹ chưa tới một năm, lần đầu tiên chứng kiến tận mắt cuộc bầu tổng thống Mỹ. Thấy qua TV một ông Mỹ coi thật tầm thường, mặc quần ‘jean’ cao bồi rẻ tiền, với cái áo ‘ca-rô’ cao bồi còn rẻ tiền hơn nữa, đứng trước cổng một hãng xưởng nào đó trong giờ tan sở. Nhe răng cười toe toét, bắt tay từng ông bà lao động ra khỏi hãng, miệng lập đi lập lại đúng một câu “Hi, I’m Jimmy and I’m running for president’.
Trời đất! Ông này ra ứng cử tổng thống sao? Ma nào mà bầu? Chẳng có một ly tướng của một ‘thiên tử’ gì hết, làm sao dám mơ làm vua nước Mỹ? Chưa đáng đi theo xách cặp cho ông đương kim tổng thống Gerald Ford, có tướng coi rất oai, chững chặc hơn xa.
Bé cái lầm to! Ông ‘Jimmy’ này đắc cử tổng thống thật, đá văng ông Ford. Khiến ông Ford đi vào lịch sử như một tổng thống một nhiệm kỳ không ai bầu.
Cũng như tất cả các chính khách ứng cử bất cứ chức vụ nào ở Mỹ, ông ‘Jimmy’ hứa hẹn cả vạn chuyện, bất kể làm được hay không, cũng bất cần biết ai tin hay không. Nhưng có một lời hứa mà dân Mỹ khi đó cho là quan trọng nhất, đã khiến họ bước vào phòng phiếu bỏ phiếu cho ông ta. Đó là lời hứa “tôi thề sẽ không bao giờ nói láo”.
Tại sao một câu hứa cuội vớ vẩn như vậy lại có thể khiến ông vào được Tòa Bạch Ốc? Vì khi đó, dân Mỹ quá chán ngán với ông tổng thống có vẻ ma đầu nhất lịch sử chính trị Mỹ, là ông Nixon.
Ông Nixon này đã chứng tỏ cho dân Mỹ thấy ông là chính trị gia có tham vọng cá nhân lớn nhất lịch sử các tổng thống Mỹ (dĩ nhiên thua xa bà Hillary, nhưng bà này chưa bao giờ làm tổng thống), sẵn sàng làm và nói bất cứ chuyện mánh mung gì để chẳng những đắc cử, mà còn để có thể đi vào lịch sử như tổng thống giỏi và được ủng hộ lớn nhất lịch sử.
Dĩ nhiên là ông vua bảo thủ này đã là người bị truyền thông cấp tiến coi như kẻ thù và đánh tàn bạo nhất trong lịch sử, bôi bác, miệt thị, chống phá một cách tuyệt đối. Khai thác và xuyên tạc một chuyện Watergate vớ vẩn đến độ khiến ông Nixon mất hết hậu thuẫn, phải tự ý từ chức để tránh khỏi bị truất phế qua đàn hặc.
Trước đó, ngay cả ông phó Spiro Agnew của Nixon cũng đã bị bắt buộc phải từ chức vì khai gian thuế, khiến TT Nixon phải bổ nhiệm chủ tịch hạ viện, dân biểu Gerald Ford lên làm phó. Dân Mỹ tưởng tình trạng khấm khá hơn. Nhưng sau khi ông Nixon từ chức, ông Ford lên thay thì việc đầu tiên ông Ford này làm là ký giấy ân xá tất cả mọi tội trong quá khứ, hiện tại hay tương lai cho ông Nixon. Dù ai cũng thấy rõ TT Ford muốn qua trang lịch sử, muốn nước Mỹ quên chuyện ông Nixon để hướng nhìn về tương lai, TTDC xúm vào tố đã có sự đổi chác nào đó, kiểu như ông Nixon bổ nhiệm ông Ford làm phó với điều kiện nếu ông Nixon bị truy tố chuyện gì thì ông Ford sẽ ân xá ngay. Mãi tới sau năm 2006, sau khi ông Ford đã qua đời, TTDC mới chịu nhìn nhận ông Ford đã can đảm lấy quyết định đúng.
Dân Mỹ quá sốc và chán ngán với các chính trị gia chuyên nghiệp từ Agnew đến Nixon rồi Ford, bỏ phiếu cho cái ông gà mờ hơn một ông cố đạo, đã từng thề sẽ không bao giờ nói láo.
Ông Carter tuy được bầu, nhưng chỉ thọ đúng một nhiệm kỳ, chỉ vì ông có thể đã là tổng thống tệ hại nhất lịch sử Mỹ.
Nếu nói về con người cá nhân cụ Carter, có thể nói không quá đáng ông này là một trong những ông tổng thống bình dân, hiền lành, tốt bụng đến độ ngây thơ nhất trong các tổng thống Mỹ. TT Carter, ăn nói nhỏ nhẹ, bắt chước theo TT Roosevelt, thỉnh thoảng có những buổi tối, ngồi bên cạnh lò sưởi, mặc áo len mỏng không áo vét, nói chuyện tâm tình như ông bố già, có vẻ rất chân thật với dân.
Sau này, người ta mới được biết ông Carter này cũng là vua đóng tuồng mỵ dân. Chẳng hạn ông đi đâu, bao giờ cũng tự tay xách theo một cái vali nhỏ carry-on đi theo chứ không để tùy tùng theo khiêng giùm, để rồi mãi sau này mới khám phá đó là những vali trống không, không có gì ở trong, chỉ cốt làm cảnh. Hay ông này đóng tuồng ông mục sư không bao giờ uống rượu trước mặt thiên hạ, nhưng lại có tủ rượu riêng, tối tối ngồi nhâm nhi whisky với vài ông bạn nghiện rượu.
Điểm kẻ này muốn nói là ông Carter đắc cử không phải vì tài giỏi cá nhân gì, mà chỉ vì đó là một thứ phản ứng ngược, hậu quả của việc dân Mỹ không ưa ông Nixon. Muốn thay thế ông ma đầu Nixon bằng ông mục sư Carter.
Tương tự như vậy, người ta cũng có thể nói cụ Biden đắc cử không phải vì tài giỏi cá nhân gì mà cũng chỉ vì đó là phản ứng của dân Mỹ không ưa ông Trump thôi, dĩ nhiên không kể những gian lận bầu cử còn đang bị tranh cãi.
Bỏ qua những chi tiết cá nhân lặt vặt, TT Carter đã đi vào lịch sử như tổng thống tệ hại nhất.
Cụ Carter là tổng thống chủ trì một nền kinh tế đen tối nhất lịch sử Mỹ khi tất cả mọi chỉ số kinh tế tai hại nhất đều đạt những mức kỷ lục vô tiền mà cũng khoáng hậu luôn.
- Tỷ lệ lạm phát khi ông Carter nhậm chức là khoảng 5%, chỉ một năm sau, leo lên tới 14%.
- Tỷ lệ thất nghiệp dưới thời TT Carter lảng vảng ở mức dưới 7%, tăng vọt lên tới gần 8% qua năm 1980.
- Cái gọi là ‘chỉ số khốn khổ’ trung bình leo lên tới mức cao nhất lịch sử, 16,26%, mà cho đến nay vẫn chưa tổng thống nào hạ được (‘chỉ số khốn khổ’ -misery index- là chỉ số tổng kết của tỷ lệ lạm phát + tỷ lệ thất nghiệp, để đo lường tình trạng kinh tế bi đát tới cỡ nào; trong tất cả các tổng thống từ sau Thế Chiến Thứ Hai, TT Trump có mức thấp nhất).
- Lãi suất vay mượn kinh doanh leo lên tới mức vô tiền khoáng hậu là 22%, trong khi lãi suất mua nhà dài hạn leo lên tới mức kinh hoàng là 14% (so với lãi suất này cuối trào TT Trump là hơn 2%).
- Năm 1979, sau cuộc đảo chánh lật đổ quốc vương Iran, rồi tiếp theo là cuộc chiến tranh Iran-Iraq, Trung Đông giảm số lượng dầu sản xuất và bán cho thế giới, đưa đến khủng hoảng thiếu xăng nhớt. Tổ chức các nước sản xuất dầu hỏa cũng lợi dụng tăng giá dầu xăng từ dưới 16 đô một thùng dầu thô, vọt lên tới gần 40 đô, trong vòng chưa tới một năm. Hậu quả là cả thế giới, nhất là Mỹ với nhiều xe lớn uống xăng nhiều nhất bị khủng hoảng trầm trọng. Thiên hạ xếp hàng đi đổ xăng trong khi giá xăng tăng vọt gấp mấy lần. Các chuyên gia ước tính mỗi xe khi đi đổ xăng, đều phải tốn khoảng 2-3 lít xăng ngồi chờ. Đó là một trong những nguyên do cụ Carter chỉ ngồi có được một nhiệm kỳ.
Nếu ít ai chối cãi ông Carter là một tổng thống ‘hiền lành, nhân ái’, thì cũng chẳng ai chối cãi được ông mục sư này đã là tổng thống tệ mạt, nhu nhược nhất lịch sử Mỹ. Dù vậy, quan trọng hơn xa, là gia tài lâu dài cụ Carter đã để lại cho thế giới: khủng hoảng gia cư và tài chánh năm 2008, và cuộc tấn công của khủng bố Hồi giáo ngày 11/9/2000.
Khủng hoảng gia cư 2008
Đầu năm 1977, TT Carter tuyên thệ nhậm chức. Không lâu sau đó, ông tung ra luật ‘Tái Đầu Tư Vào Cộng Đồng’, Community Reinvestment Act -CRA, October 1977. Trên căn bản, luật này có mục đích phục sinh lại trung tâm -downtown- các thành phố lớn của Mỹ, là nơi tập trung dân da đen, thường bị lơ là, nhà cửa cũ kỹ, đổ nát, rác rến đầy đường, trộm cướp hoành hành. Luật này bắt buộc các ngân hàng phải có một số tối thiểu nợ mua nhà cho dân cư với lợi tức thấp hay vừa trong các trung tâm thành phố lớn. Mỗi tháng phải khai báo, nếu không đủ số tối thiểu, sẽ bị phạt nặng. Đây là cách giúp dân da đen vay tiền đi mua nhà, không hơn không kém. Trên thực tế, rất ít dân da đen đáp ứng đủ tiêu chuẩn vay tiền mua nhà, hoặc là do lợi tức quá thấp hay việc làm không ổn định. Đưa đến tình trạng các ngân hàng bị ép buộc phải cho vay dưới các tiêu chuẩn tín dụng thông thường. Đây chính là thời điểm ra đời của ‘nợ dưới tiêu chuẩn’ -substandard loans- sau này, năm 2008, sẽ tàn sát kinh tế Mỹ và cả thế giới. Nói trắng ra, nguyên nhân sâu xa của khủng hoảng gia cư năm 2008 chính là substandard loans mà cha đẻ chính là cụ Carter.
Dưới thời Reagan và Bush cha, chính sách gia cư mỵ dân này bị khựng lại, nhưng qua thời Clinton lại được bung ra lại. TT Clinton còn đi xa hơn nữa, bắt các ngân hàng bán công Freddie Mac và Ginnie Mea phải mua lại các giấy cho vay mua nhà của các ngân hàng, bất kể nợ tốt hay xấu, để giúp các ngân hàng có tiền cho vay nhiều hơn nữa. Hậu quả ra sao đã đi vào lịch sử, ai cũng biết.
Khủng bố Hồi giáo 9-11
Một năm sau khi TT Carter nhậm chức, năm 1978, đảng cộng sản Afghanistan đảo chính, chiếm quyền tại đây, với hậu thuẫn tích cực của Liên Xô. TT Carter dĩ nhiên chống đối mạnh, nhưng chỉ chống đối bằng miệng. Cuối năm 1979, Liên Xô công khai mang mấy trăm ngàn quân qua chiếm Afghanistan luôn. TT Carter bắt buộc phải phản ứng mạnh hơn, cho Mỹ tẩy chay không tham dự Thế Vận Hội năm 1980 tại Moscow (Mỹ không tham gia, thế vận hội vẫn tổ chức như thường). Quan trọng hơn, TT Carter ra lệnh viện trợ quân sự giúp các lực lượng kháng chiến Hồi giáo Afghanistan chống Liên Xô. Lực lượng này cũng được sự hậu thuẫn mạnh của các khối dân Hồi Giáo thế giới. Tình nguyện quân Hồi khắp nơi đổ về Afghanistan tham gia kháng chiến chống CS Liên Xô. Trong đó có một triệu phú Ả Rập Saud, Osama Bin Laden. TT Carter khi đó tích cực hậu thuẫn, viện trợ tiền bạc, huấn luyện và súng đạn. Nôm na ra, cụ Carter chính là người đã reo hạt, trồng cây, nuôi nấng, võ trang và huấn luyện Osama Bin Laden thành tay đại sát thủ sau này.
Chưa hết. Đầu năm 1979, các tổ chức Hồi giáo cực đoan nổi loạn tại Iran, lật đổ quốc vương Palhavi -Shah-, mang giáo chủ Khomeini từ Pháp về nắm quyền. TT Carter bình chân như vại nhìn ông shah đồng minh bị đảo chánh, chạy ra ngoài Iran đi tị nạn. Nhưng vẫn không thoát nạn. Tháng 11/1979, Khomeini ‘phóng tay’ cho một đám sinh viên Hồi giáo cuồng tín, đánh chiếm tòa đại sứ Mỹ tại Tehran, thủ đô Iran, trong sự bất lực hoàn toàn của TT Carter. Mãi tới 444 ngày sau, khi tân TT Reagan tuyên thệ nhậm chức, thì Iran mới sợ, vội vả trả tự do lại cho tất cả nhân viên tòa đại sứ bị cầm tù.
Tất cả sử gia đều đồng ý giáo chủ Khomeini chính là cha đẻ của các phong trào khủng bố Hồi giáo cuồng tín đã hoành hành trên thế giới, nhất là từ sau vụ 9-11. Trước đó, đã có vài nhóm khủng bố Palestine tạc quái, nhưng các nhóm này chỉ nhắm đánh Do Thái vì tranh chấp đất Palestine thôi. Trong khi khối khủng bố ra đời tại Iran là loại khủng bố quốc tế đánh Mỹ và cả thế giới, từ Âu Châu cho tới Trung Đông, Bali,…
Nói cách khác, TT Carter đã chủ trì hai cuộc đảo chánh tai hại nhất tại Afghanistan và Iran, đưa đến việc khủng bố Hồi giáo cực đoan ra đời, để sau đó sinh con đẻ cái ra đám al Qaeda, Taliban, ISIS,…
Thế nhưng cụ Carter đang bị cụ Biden đe dọa giật mất chức quán quân tồi tệ, khi mà mới có bốn tháng sau khi nhậm chức, cụ Biden đã hăm he muốn vượt qua tất cả các kỷ lục tệ hại nhất của cụ Carter.
Cụ Biden chấp chánh chưa tới bốn tháng, nhưng thiên hạ đã thấy những chuyện trong 4 năm của TT Trump không hề có, mà phải đi ngược dòng thời gian về 20 năm trước (thời TT Bush con) hay xa hơn nữa, 40 năm trước (thời TT Carter).
Câu chuyện vui là TT Trump đã bác bỏ việc so sánh cụ Biden với cụ Carter, cho là so sánh này không công bằng đối với cụ Carter. Theo ông Trump, cụ Carter liên tục sai lầm khi phải đối phó với những khủng hoảng lớn, trong khi cụ Biden lại là người đã liên tục tạo ra những khủng hoảng lớn, khác nhau xa (nguyên văn “It would seem to me that is very unfair to Jimmy Carter. Jimmy mishandled crisis after crisis, but Biden has created crisis after crisis”).
Câu hỏi là TT Trump có lý không? Hay chỉ là tố bậy tố bạ ông kế nhiệm?
Câu trả lời rất giản dị: hãy bỏ qua những thành kiến phe đảng mà nhìn vào những dữ kiện thật.
KHỦNG HOẢNG BIÊN GIỚI
Bất kể cụ Biden vùi đầu dưới cát, cả thế giới có đui mù cũng nhìn thấy khủng hoảng biên thùy Mỹ.
Tháng Ba vừa qua, gần 180.000 di dân vượt biên giới lậu bị bắt, tăng 900% hay gần 10 lần so với năm ngoái khi TT Trump còn tại chức, trong khi trẻ con không bố mẹ qua lậu đã bị bắt tới 18.000 đứa. Đây là những con số kỷ lục, cao nhất từ hơn 20 năm nay. Các chuyên gia di dân ước tính năm nay, 2021, số di dân tràn qua Mỹ bất hợp pháp sẽ lên đến con số kỷ lục trên dưới hai triệu người. Vài cụ tị nạn u mê phủ phục ca tụng tính nhân đạo của cụ Biden trong khi cụ Biden lại đang ngẩn ngơ mơ mộng sẽ có thêm hai triệu phiếu cử tri chỉ trong một năm nay thôi.
Cái gọi là ‘khủng hoảng di dân tại biên giới’, không ai có thể chối cãi được, đã là hậu quả trực tiếp của những thông điệp chào đón di dân của cụ Biden đã tung ra trong suốt cả năm tranh cử tổng thống. Muốn biết sự thật, chỉ cần nhìn vào cả ngàn di dân đang mặc áo thung tung hô cụ Biden thôi, không cần phải tranh cãi nhiều cho mệt xác.
DÂN KHÔNG ĐI LÀM
Dưới thời TT Obama, ông nhậm chức đúng lúc nước Mỹ bị khủng hoảng gia cư, tài chánh, rồi kinh tế lớn nhất thế kỷ. Không ai chối cãi chuyện này. Nhưng theo các chuyên gia kinh tế nghiên cứu thống kê quốc gia, cuộc khủng hoảng kinh tế chỉ kéo dài hơn nửa năm, từ tháng 10/2008 tới tháng 6/2009. Thế nhưng tỷ lệ thất nghiệp lại tăng vọt từ khoảng 6% khi TT Obama nhậm chức tháng 2/2009 lên tới 10% cuối năm đó, để rồi dây dưa ở mức 10%-8% mãi đến hai năm chót của TT Obama, 2015-2016 mới xuống khoảng 6%-5%.
TT Obama quá tệ? Không đâu, thưa quý độc giả. Đó là chính sách cố tình duy trì tình trạng thất nghiệp để dân chúng lệ thuộc vào trợ cấp thất nghiệp cũng như đủ loại trợ cấp khác, nhốt dân trong cái vòng nô lệ trợ cấp để kiếm phiếu cử tri cho đảng DC.
Bây giờ, dưới thời cụ Biden, tình trạng thất nghiệp lại có chiều hướng gia tăng mạnh trong khi kinh tế đang phục hồi sau khi bị COVID giết. Cả vạn cơ sở kinh doanh muốn mở cửa lại, nhưng không thuê được nhân công. Ít ai chịu đi làm. Các chuyên gia kinh tế ước tính tháng Ba vừa qua, sẽ có khoảng một triệu người đi làm lại. Thực tế, đã chỉ có chưa tới 270.000 người, trong khi còn gần 8 triệu người thất nghiệp hay không chịu đi làm.
Đây là bài toán trẻ con mẫu giáo cũng biết làm: ngồi nhà coi TV, ăn BBQ, uống bia, được trung bình 1.400 đô tiền thất nghiệp tiểu bang + 1.200 đô tiền thất nghiệp của cụ Biden tặng = 2.600 đô một tháng, hay x12 = 31.200 đô một năm. Tất cả những người nào làm lương tới 32.000 đô một năm mà đi làm lại đều là… N.G.U. Cả hai vợ chồng đều ngồi nhà thì đã có tới 64.000 đô một năm tiền thất nghiệp rồi. Chưa kể phụ cấp con cái, phiếu thực phẩm, bảo hiểm y tế,…
Điều hiển nhiên ai cũng thấy, đó chính là hậu quả trực tiếp của chính sách có tính toán của chính quyền Biden, vung tiền trợ cấp thất nghiệp để dân không đi làm, tự nguyện chui vào vòng nô lệ trợ cấp thất nghiệp, nô lệ vào đảng DC, y chang dưới thời Obama.
VẬT GIÁ GIA TĂNG
Tuần rồi, tỷ lệ lạm phát được Ngân Hàng Dự Trữ Liên Bang chính thức công bố, cho thấy lạm phát đã vọt lên 4,3%, hơn gấp hai lần trung bình 2% một năm dưới thời TT Trump.
Biểu đồ dưới đây cho thấy vật giá bắt đầu tăng đầu năm, khi kinh tế bắt đầu mở cửa và sau khi gói cứu trợ 600 đô một người ra đời, rồi tăng vọt mạnh từ sau ngày gói 1.400 đô + 300 đô thất nghiệp mỗi tuần được tiếp tục tung ra.
Giá gì tăng? Xin thưa ngay: giá tất cả mọi thứ, tuốt tuồn tuột. Từ xăng tới thực phẩm trong các chợ Việt, cho tới gỗ, sắt, thuốc lá, giấy đi cầu, xe hơi và cả giá nhà luôn. Ngay cả giá một cái hăm-bơ-ghơ McDonald cũng tăng nữa.
XẾP HÀNG ĐỔ XĂNG
Giá xăng trung bình của cả nước Mỹ hiện nay là trên 3.04 đô một ga-lông so với 1.87 đô cách đây một năm, tăng 1.17 đô hay 63%. Đó là giá xăng trước khi có vụ tin tặc đột phá ông dẫn xăng tuần trước. Hiện nay, giá xăng đã tăng vọt lên mạnh tùy nơi, chẳng hạn như tại Cali, hiện nay giá xăng khoảng 5 đô, trong khi tại vùng đông bắc, có nơi đã tăng lên con số không tưởng là 7 đô một ga-lông.
Giá xăng tăng vọt trong khi cả trăm xe xếp hàng chờ đổ xăng. Lý do dĩ nhiên khác nhau xa, nhưng hậu quả vẫn giống nhau: xếp hàng đổ xăng với giá đắt hơn gấp bội.
Cụ Biden đổ thừa giá xăng tăng vì tin tặc phá nhất thời. Cụ đãng trí nên quên mất giá xăng đã tăng ào ào cả hai tháng nay, trước khi ống dẫn dầu bị phá, mà lại tăng nhanh nhất tại Cali hay Massachusetts, New York, là m₫những tiểu bang chẳng dính dáng gì đến ông xăng dầu bị phá từ Houston.
Giá xăng tăng là việc nghiêm trọng nhất cho nước Mỹ, vì xăng là nhiên liệu chính chẳng những cho xe thiên hạ đi làm, mà quan trọng hơn xa, đó là nhiên liệu cho các xe vận tải, máy bay và tầu bè chở hàng hóa đủ loại đi khắp nước cho thiên hạ. Giá thành chuyên chở tăng, tất nhiên giá hàng hóa phải tăng theo, giản dị hơn 1+1=2.
Vật giá gia tăng, nhất là giá xăng, là chuyện không có gì bất ngờ. Tất cả các chuyên gia kinh tế đều đã thấy rõ khi nhìn vào hai tình trạng đối nghịch: một mặt thì chính quyền Biden cố gắng vung tiền ra cửa sổ để mua phiếu cử tri, một mặt thì kinh tế không mở cửa lại được vì thiếu nhân công.
Các cụ ơi, hãy bình tĩnh mà run. Đó chỉ mới là thành quả sau bốn tháng thôi, cụ Biden còn ngồi tới gần bốn năm nữa, nếu ‘ông giời’ cho phép.
CHIẾN TRANH TRUNG ĐÔNG
Trong bốn năm dưới TT Trump, Trung Đông đã hoàn toàn im tiếng súng. Dù TT Trump công khai ủng hộ chính sách định cư dân Do Thái trên những vùng đất tranh cãi với Palestine, cũng như bất kể việc TT Trump ủng hộ việc Do Thái chuyển thủ đô về Jerusalem. Giữa Palestine và Do Thái đã không xẩy ra chiến tranh gì hết. Thỉnh thoảng dĩ nhiên vẫn xây ra chuyện nổ súng đụng chạm, nhưng có tính cách cục bộ nhỏ, không có gì đáng kể.
Lý do chính là lực lượng khủng bố Palestine đã bị Mỹ trực tiếp hay gián tiếp khóa tay. Trực tiếp qua việc Mỹ ngừng trọn mọi viện trợ, kể cả viện trợ nhân đạo hay kinh tế cho chính quyền Palestine. Và gián tiếp qua việc TT Trump làm trung gian, áp lực những vương quốc Ả Rập ký hiệp ước hoà bình, bất tương xâm với Do Thái, cũng như Mỹ hợp tác với Do Thái chặn đứng mọi kế hoạch quậy phá Trung Đông -giết tướng Suleimani- của Iran.
Bây giờ, cụ Biden tìm cách thân thiện lại với Iran, gây sự với Vương Quốc Ả Rập Saud, ngưng việc khuyến khích hay giúp Do Thái ký hòa ước với các xứ hàng xóm Hồi giáo, viện trợ lại cho Palestine đâu hơn 200 triệu đô. Tất cả các quyết định đó đã gửi một thông điệp thay đổi chính sách đối với Palestine, khuyến khích nhóm này lộng hành trở lại, gây chiến, bắn cả ngàn hỏa tiễn vào thủ đô Jerusalem trong hai ngày đầu tuần, tuần trước.
Do Thái, chưa bao giờ là tay vừa, đã phản pháo mạnh bạo nhất, cho máy bay phản lực thẳng tay dội bom khu Gaza, đánh xập nhiều cao ốc lớn, bị coi là những trụ sở quan trọng của chính quyền Palestine.
Việc bất thình lình Palestine hung hãn tấn công Do Thái bằng cả ngàn trái đạn pháo kích có thể đã là cách Iran áp lực chính quyền Biden phải xúc tiến mau lẹ hơn việc tháo gỡ những cấm vận TT Trump đã áp đặt lên Iran.
Trong thời gian qua, nhiều người, trong đó có cả kẻ này, đã nghĩ Biden sẽ là Obama nhiệm kỷ III. Thực tế sau vài tháng của cụ Biden cho thấy, chuyện này đã và sẽ không xẩy ra. Cụ Biden đã chứng minh cho cả thế giới cụ chính là … Carter nhiệm kỳ II.
GOD BLESS AMERICA!
Vũ Linh
ĐỌC BÁO MỸ:
Cụ Biden mở màn một cách thê thảm nhất – Real Clear Politics:
https://www.realclearpolitics.com/articles/2021/05/14/biden_is_off_to_a_disastrous_start_145772.html
Kinh tế Biden làm nhớ lại kinh tế Carter – Real Clear Politics:
https://www.foxnews.com/politics/jimmy-carter-biden-crises-1970s
Kinh tế Trump hơn xa kinh tế Carter – AEI.org:
https://www.aei.org/economics/yes-the-trump-economy-is-better-than-the-1970s-carter-economy/
No comments:
Post a Comment