Saturday, December 9, 2023

VĂN HÓA THỨC TỈNH

Như đã thưa cùng quý độc giả, bắt đầu tuần này, Diễn Đàn Trái Chiều này sẽ có một loạt bài xem qua thành quả của chính quyền Biden qua vài vấn đề lớn. Tuần này, ta sẽ mở đầu bằng việc xét qua một chính sách mới, có thể nói định nghĩa cho toàn bộ chính sách an bang tế thế của Biden: đó là chính sách áp đặt cái gọi là 'văn hóa thức tỉnh' lên nước Mỹ, hay 'cultural woke policies', qua các biện pháp 'thức tỉnh' mang tính cách mạng chưa từng thấy, nhưng phải nói là quái dị chưa từng thấy trong lịch sử nhân loại. Ta xét lại cho kỹ.

(Ở đây, xin phép nói ngay: đây không phải là bài tham luận về triết học, nên sẽ bàn qua rất sơ sài, một cách rất ngắn gọn, có thể không chính xác lắm trong chi tiết)

Văn hóa thức tỉnh: căn bản và mục tiêu
Điểm then chốt, có thể nói là nền tảng căn bản của chính sách 'thức tỉnh' chính là tư tưởng công bằng xã hội tuyệt đối mà các nhà tư tưởng cũng như những nhà hành động -activists- của chủ trương xã nghĩa đã hô hoán từ mấy trăm năm nay.

Từ nguyên thủy, các nhà tư tưởng xã nghĩa đã suy tư nhiều -hay chính xác hơn, đã bị ám ảnh- và đưa ra nhiều ý kiến về công bằng xã hội. Nổi tiếng nhất dĩ nhiên là Các Mác, nhưng đi xa hơn về quá khứ, ta phải kể những đại triết gia như Jean Jacques Rousseau của Pháp, John Stuart Mills của Anh, Friedrich Engels của Đức, và biết bao nhiêu người khác ít nổi tiếng hơn của thế kỷ thứ 18-19, chưa nói tới thời các đế chế Hy Lạp hay La Mã.

Đi vào chi tiết một chút, các tư tưởng công bằng xã hội đã thay đổi, chuyển hướng tùy theo thời điểm lịch sử.

Những triết gia của thế kỷ 18 như Jean Jacques Rousseau ưu tư nhiều về vấn đề công bằng trong chính trị, mà bây giờ người ta gọi là dân quyền, là quyền có tiếng nói chính trị của người dân bất kể giai cấp xã hội. Cuộc Cách Mạng 1789 của Pháp dựa trên chủ trương này, với khẩu hiệu lớn 'Égalité', muốn tiêu diệt hoàng tộc và giai cấp phong kiến ngồi trên đầu dân một cách tuyệt đối, để cho phép người dân, kể cả dân cùng đinh, có tiếng nói chính trị trong việc điều hành quốc gia, trong cái gọi là 'thể chế dân chủ'.

Qua tới Các Mác của thế kỷ 19, chủ trương công bằng xã hội chuyển qua khía cạnh lao động, quyền của dân lao động không còn bị thống trị bởi giai cấp tư bản giàu có, nắm quyền sinh sát kinh tế, đầy ải dân lao động trong vạn kiếp nghèo khổ, khốn đốn, bị bóc lột tới tận xương tủy.

Qua Á Châu, Mao và các học trò như Hồ, và các chính khách trong các thuộc địa Á và Phi Châu, lái qua vấn đề công bằng cả chính trị lẫn xã hội cho khối dân thuộc địa, bị trị bởi các đế quốc gọi là thực dân, dưới chiêu bài dành độc lập. Điều đáng lưu ý -tuy sẽ không phải là đề tài bàn trong bài này- là cuộc chiến chống ngoại bang, đúng như danh xưng, chỉ là chống sự thống trị của thực dân nước ngoài bóc lột dân bản địa, để thay thế bằng một thống trị bóc lột của một khối người bản địa, là đảng CS Tầu, đảng CS Việt, hay bất cứ đảng CS nào khác. Mà cái ngộ nghĩnh là các đám CS bản địa thống trị đó lại nghe lệnh của đám CS chóp bu Nga. Nôm na ra, chế độ CS chỉ là một hình thức thực dân ủy nhiệm mới, do đại đế Liên Xô gián tiếp thống trị dân các nước nhược tiểu bị lừa, chết không biết bao nhiêu dân để thấy thực dân đế quốc Anh, Pháp,... được thay thế bằng thực dân cộng sản Liên Xô.

Cả vạn thanh niên Việt chết để đế quốc Liên Xô thay thế thực dân Pháp. Đối với dân Việt, cũng chỉ là vấn đề đổi chủ, từ chủ thực dân da trắng qua chủ cộng sản da vàng, dưới quyền sai bảo của cộng sản Nga rồi Tầu, còn dân khốn khổ vẫn khốn khổ. Mà điều đáng nói là cả chủ nghĩa thực dân lẫn cộng sản đều phát sinh ra từ xứ người, trong một xã hội chẳng có gì giống xã hội Việt, chẳng có cái nào là chủ nghĩa có thể nói là 'dân tộc'. Chỉ là những liều thuốc ngoại lai chữa bệnh cho bệnh nhân Âu Châu hay Tầu, trong một bối cảnh xã hội khác.

Bây giờ, trên xứ Mỹ này, tất cả những cái công bằng trên đã đạt được, các nhà tư tưởng xã nghĩa chế ra một đòi hỏi công bằng xã hội mới, có những đặc điểm hoàn toàn Mỹ, không mang ý nghĩa toàn cầu -universal- nghĩa là các xứ khác có thể không chia sẻ những ưu tư đó, hay không có nhu cầu bình đẳng đó. Hay nếu muốn nói một cách tích cực, cũng có thể nói nước Mỹ đang đi tiên phong, khám phá và muốn chấm dứt loại bất công xã hội ngấm ngầm mà thế giới chưa ý thức được rõ ràng.

Đó là những bất công bằng giữa những người khác giới tính, và giữa những người khác chủng tộc, khác màu da. Cuộc 'cách mạng văn hóa' mới của Mỹ được lồng trong khung cảnh gọi là 'văn hóa thức tỉnh' hay 'woke culture'. Làm như thể dân Mỹ từ hồi nào tới giờ ngủ mê, bây giờ mới chợt tỉnh ngủ, ý thức được quá nhiều bất công cần phải sửa đổi tận gốc.

Những biện pháp cụ thể
Trang Tin Tức của Diễn Đàn Trái Chiều trong suốt thời gian 3 năm qua, nước Mỹ dưới thời Biden, đã loan rất nhiều tin về các biện pháp gọi là 'thức tỉnh' trong các trường học, và trong xã hội Mỹ nói chung.

Thật ra, ngọn cỏ dại 'thức tỉnh' đã nhen nhúm ngoi lên từ thời Obama khi vài trường đại học dị hợm đã nêu ra vấn đề xưng hô "he, she, zhe,...", và hôn nhân đồng tính được Obama chấp nhận trong mùa vận động tái tranh cử năm 2012 khi Obama bị Romney đe dọa, thấy cần phiếu của khối đồng tính nên lần đầu tiên chấp nhận hôn nhân đồng tính. Nhưng qua thời Trump thì những ngọn cỏ mới nhú lên đó bị nhận chìm, để rồi qua thời Biden nở rộ lại.

Ta có thể gom lại một số biện pháp như sau:

Chống kỳ thị chủng tộc, màu da
Việc Biden đắc cử -tạm bỏ qua các gian lận- nhờ phiếu của khối cử tri da đen đã biến Biden thành một nô lệ của khối cử tri này, bắt ông phải có những biện pháp cụ thể, nâng đỡ khối dân này. Hai biện pháp được tung ra: thứ nhất là việc khẳng định lại luật 'Hành Động Xác Định', và thứ nhì, chế ra một số biện pháp mới giúp học sinh da đen.

a/ Củng cố việc áp dụng 'Hành Động Xác Định' -Afiirmative Action
'Hành Động Xác Định' là tên một chính sách được chế thành luật, trên nguyên tắc nhằm tạo công bằng cơ hội cho tất cả mọi công dân, nhưng trên thực tế, đó là cách giúp đỡ dân da đen. Theo chính sách này, tất cả các trường đại học dù tuyển nhận sinh viên qua thi cử, cũng bắt buộc phải có một số tối thiểu sinh viên da đen. Căn bản lý luận là dân da đen đã bị áp bức, đối xử bất công, chèn ép từ quá lâu, ngóc đầu lên không nổi, bây giờ, phải tìm đủ cách giúp họ ngoi lên. Chính sách này không phải chỉ áp dụng trong các trường đại học, mà cũng phải được thi hành trong các công sở và tư sở luôn. Điểm cần lưu ý là trong chính sách này, dân da vàng và cả dân da nâu được coi như chưa từng bị chèn ép, nên không cần giúp, không thuộc phạm vi đối tượng của 'hành động xác định'.

Hậu quả thực tế là nhiều sinh viên da trắng và cả da vàng, dù thi đậu vào trường với điểm cao, vẫn bị loại để nhường chỗ cho sinh viên da đen thi đậu với điểm thấp hơn, thậm chí có khi thi rớt vẫn được nhận để trường đạt được chỉ số tối thiểu do luật định.

Luật 'Hành Động Xác Định' đã được áp dụng không đồng đều từ ngày được TT Kennedy cho ra đời năm 1961, có hơi lỏng lẻo dưới những TT của CH. Ngay cả dưới thời Obama, vì không muốn mang tiếng phe đảng với dân da đen quá lộ liễu, nên Obama cũng không sốt sắng áp đặt luật này. Nhưng qua thời Biden, các trường đã bị áp lực của chính quyền Biden nên có phần mạnh tay hơn. Nhưng lại bị phản ứng ngược, khi chính sách này bị một số sinh viên Á Châu kiện, chống các đại học lớn là Harvard, Columbia, và Yale. Lên tới Tối Cao Pháp Viện. TCPV giáng một đòn chí tử khi phán luật 'hành động xác định' vi phạm Hiến Pháp vì không đối xử với tất cả công dân một cách đồng đều như đòi hỏi của Hiến Pháp, thiên vị cho sinh viên da đen.

b/ Bỏ chấm điểm, thậm chí bỏ thi cử
Luật hành động xác định chỉ giúp các sinh viên da đen vào đại học. Luật này không thi hành trong tiểu học và trung học khi các trường ở cấp này hầu hết là trường công mà tất cả học sinh bất kể màu da đều được nhận. Do đó, phe cấp tiến cảm thấy cần phải có một chính sách nào đó mang lại công bằng cho học sinh da đen trong cấp tiểu và trung học.

Họ nhận xét thấy nói chung, các học sinh da đen thua kém học sinh da trắng và da vàng trong các cuộc thi cử bình thường cũng như trong việc chấm điểm các bài vở bình thường. Phe cấp tiến cho rằng việc các học sinh da đen bị điểm thấp hơn phản ảnh một chế độ giáo dục méo mó, thiên vị dân da trắng, vì theo nhiều nhà xã hội học da đen, giáo dục của Âu Mỹ được dựa trên văn hóa của dân da trắng, thích hợp với dân da trắng nên dân da trắng thường đạt điểm cao hơn. Ví dụ giáo dục này đặt nặng hiểu biết về toán, văn chương, trong khi dân da đen có năng khiếu lớn về nghệ thuật (ca, hát, nhẩy, múa) và thể dục (thể thao), nên không thành công trong trường như học sinh da trắng. Cứ nhìn vào thực tế xã hội Mỹ hiện nay khi dân da đen có thể nói thống trị hai lãnh vực ca nhạc (nhạc jazz, rock, rap, hip-hop,...) và thể thao (bóng rổ, bóng bầu dục,...) thì biết. Đã vậy, chính sách giáo dục đó lại còn có hại vì học sinh với điểm thấp sẽ bị ấm ức, sinh ra bực bội, mặc cảm tự ti, có thể đi đến bất mãn, phản ứng mạnh đưa đến bất ổn trong trường và có thể trong xã hội sau khi học sinh học xong, ra đời mà không thành công, vẫn nghèo khổ, phải đi trộm cướp.

Từ đó, họ nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn nạn. Thay vì tìm cách nâng điểm của học sinh da đen, là chuyện có lẽ họ cho rằng không thực hiện được, họ đưa ra ý kiến bỏ việc chấm điểm, bỏ luôn các thi cử cuối năm. Để trả lời những chỉ trích, họ biện giải giáo dục là chuyển sự hiểu biết, không cần thiết phải có chấm điểm, là cách kiểm tra học sinh.

Hiển nhiên, phe cấp tiến không muốn nhìn vào thực tế đường xa. Với việc bỏ chấm điểm, bỏ cái mà phe cấp tiến miệt thị là 'kiểm tra học sinh', có thể sẽ giúp đỡ những học sinh dốt nhất, trong khi còn đi học, nhưng khi ra đời thì đám học sinh đó sẽ ra sao? Có thể cạnh tranh hữu hiệu trong cuộc sống thực tế không? Những thành công của ca sĩ và thể tháo gia da đen là những trường hợp đặc miễn, không phải cả triệu dân da đen đều thành công trong hai lãnh vực này. Một thí dụ cụ thể, trong hơn 330 triệu dân Mỹ, chỉ có chưa tới 10 anh 'quarterback' da đen trong môn football Mỹ thành công, lãnh lương bạc triệu. Trong cuộc sống thực tế, mỗi người trong chúng ta khi đi làm, đều bị 'kiểm tra' việc làm, lượng giá khả năng thường xuyên hàng ngày, hàng giờ, và được thăng thưởng hay sa thải dựa trên lượng giá đó. Ngay cả khi ta làm nghề độc lập, không có 'boss' nào đánh giá, chấm điểm ta, thì ta cũng vẫn bị 'chấm điểm' bằng phản ứng của khách hàng có chấp nhận sản phẩm của ta hay không.

2. Chống kỳ thị nữ giới
Trong nỗ lực tạo công bằng tuyệt đối, kể cả bảo vệ phụ nữ để tạo công bằng giới tính, trên căn bản là phá bỏ kỳ thị nữ giới, phe cấp tiến muốn đi xa, xa hơn việc đòi nữ quyền ngang hàng với nam quyền. Họ tung ra chủ trương xóa bỏ làn ranh giới tính luôn. Ở đây, không còn là việc kỳ thị phụ nữ hay không mà là chuyện... không còn phụ nữ để kỳ thị nữa.

Làn ranh nam nữ được cố tình xóa bỏ. Thể xác khi ra đời như thế nào không quan trọng, mà quan trọng là giới tính trong đầu con người, ngay cả trong đầu trẻ con khi chúng còn chưa có một hiểu biết tối thiểu về cái gọi là cuộc sống.

Tôi có là một ông vạm vỡ, râu ria rậm rạp, giọng nói ồ ề, nhưng nếu tôi muốn là một phụ nữ, thì tôi là phụ nữ, và tất cả mọi người, từ thầy cô, bạn bè, cho tới họ hàng và thậm chí cả anh chị em và bố mẹ ruột, bắt buộc phải chấp nhận và nhìn nhận tôi là phụ nữ. Tôi muốn mọi người gọi tôi và xưng hô với tôi như là một phụ nữ thì mọi người phải tôn trọng ý muốn đó. Nếu không sẽ bị luật pháp Biden trừng trị vì tội vi phạm quyền tự do cá nhân của tôi, vi phạm 'nhân quyền' của tôi. Ngược lại, tôi có là một phụ nữ ẻo lả, nhưng muốn là đàn ông, thì tôi là đàn ông, và mọi người phải chắp nhận, tôn trọng ý muốn của tôi, bất kể thân xác tôi như thế nào.

Tiêu biểu nhất là việc hủy bỏ làn ranh nhà cầu nam nữ. Không còn nữa những nhà cầu dành riêng cho phái nam, và dành riêng cho phái nữ, mà tất cả mọi người đều có quyền vào nhà cầu mình cảm thấy thuộc giới tính của mình, bất cần biết thể xác mình sanh ra như thế nào.

Trong thể thao, nhiều ông vạm vỡ nhanh trí, mau mắn khai thác, nhẩy vào tham gia tranh tài với các nữ thể tháo gia, từ bơi lội tới cử tạ, đua xe đạp,... và hân hoan chiếm hết các giải vô địch. Cô hay bà nào khiếu nại bị coi như dân lạc hậu, chưa 'thức tỉnh', thua là đáng đời, đi kiện củ khoai.

Tin tức thời sự tuần rồi cho biết một trường tiểu học ở Denver tổ chức cho học sinh nam nữ đi du ngoạn -field trip- qua đêm. Một cô gái 11 tuổi tên là DW (giấu tên) bị bắt ngủ chung giường với một bé gái khác. Hai em gái kết bạn, nói chuyện với nhau, khám phá ra cô bạn chung giường là con trai chuyển giới. Cô bé DW hết hồn, không chịu ngủ chung, điện thoại mách bà mẹ, bà mẹ khiếu nại, và ban giám đốc trường cãi chầy cãi cối, cuối cùng phải chấp nhận cho cô DW đổi phòng, nhưng với điều kiện không được nói ra cô bé kia là trai chuyển giới để tôn trọng 'nhân quyền' chú bé đó cũng như muốn bảo đảm an toàn và thoải mái cho chú bé chuyển giới. Thế thì an toàn và thoải mái của cô bé gái thật thì sao? Liệng cống sao?

Câu chuyện quái dị, tiêu biểu nhất cho chính sách thức tỉnh vừa ngu vừa có hại cho trẻ con, nhất là con gái. Bài học cho các bố mẹ: trước khi cho phép con đi du ngoạn qua đêm theo trường, nên hỏi cho kỹ, kẻo con gái mình lỡ có chuyện gì thì khốn, rồi đi kiện củ khoai Biden?

Chính quyền Biden ra lệnh trên thông hành mới của Mỹ, có 3 giới tính: nam (M), nữ (F) và... X! Muốn hiểu sao thì hiểu. Chuyện tiếu lâm là nhiều du khách Mỹ ghi 'X', khi đi ra nhiều xứ Á Châu và Phi Châu đã bị chặn lại để cảnh sát 'khám' thân xác, và ghi giới tính thật vào hồ sơ cảnh sát, hay có xứ cấm không cho vào luôn. Trên thế giới, có hơn 200 quốc gia, chỉ có một quốc gia duy nhất có giới tính gọi là 'X'!

Việc xóa bỏ làn ranh nam nữ đi đến những chuyện quái dị không ai có thể tưởng tượng nổi, như khẳng định 'đàn ông có bầu được', đàn ông vẫn 'có tháng' được (đưa đến việc nhiều trường học để sẵn trong các nhà cầu dành cho nam sinh những 'băng vệ sinh'), và cuối cùng, không có ông bà chính khách nào dám đưa ra định nghĩa thế nào là đàn bà, thế nào là đàn ông nữa, vì sợ 'phạm húy' sẽ bị lôi ra xé xác. Đến cả bà thẩm phán Tối Cao Pháp Viện da đen mới được Biden bổ nhiệm cũng không dám định nghĩa thế nào là đàn bà. Cái rắc rối lớn cho TCPV là trong Hiến Pháp, không có định nghĩa thế nào là đàn ông, thế nào là đàn bà, chỉ vì khi các Cha Già Lập Quốc viết ra Hiến Pháp thì đó là những chuyện quá hiển nhiên, không có gì cần xác định.

Đi xa hơn nữa, những người có những hành động cụ thể phá bỏ làn ranh giới tính, bất thình lình trở thành những người hùng, vì có can đảm đi tiên phòng trong việc xóa bỏ làn ranh giới tính. Những người đồng tính, chuyển giới, và ngay cả những người đàn ông thích ăn mặc giả trang như đàn bà, gọi là drag queens, đều được bưng lên bàn thờ 'người hùng', làm gương can đảm, văn minh tiến bộ cho nhân loại. Chẳng những được tung hô mà còn được tưởng thưởng và đề cao một cách cụ thể nhất. Như anh đồng tính Buttigieg được phong bộ trưởng Giao Thông, hay anh Sam Brinton thích để râu ria nhưng mặc quần áo đàn bà, được phong thứ trưởng Năng Lượng, hay 'ông-thành-bà' Rachel Levine được phong làm thứ trưởng Y Tế.

Từ trái qua; Buttigieg và 'chồng (vợ?), Brinton, Levine

Ban đầu -cách đây chỉ vài chục năm-, khối đồng tính, chuyển giới bị coi như những người bị bệnh tâm thần. Sau đó, xã hội chuyển đổi, chấp nhận họ như những người bình thường, không có bệnh tâm thần gì, mà chỉ là khác ý, khác 'gu', có thể vì bẩm sinh, vì 'dzin' -gene-. Bây giờ xã hội 'tiến bộ' thêm một bước nữa, coi họ là thần tượng, người hùng của văn hóa thức tỉnh mới.

Cái họa lớn của chính sách này là việc cho phép trẻ con từ 4-5 tuổi tự ý lựa chọn giới tính của mình bất cần biết thân xác như thế nào. Với những đứa trẻ lớn hơn, cỡ trung học thì chúng có quyền xin chuyển giới, kể cả việc xin mổ xẻ hay uống thuốc để chuyển giới mà chẳng những không cần bố mẹ cho phép, mà nhà trường hay bác sĩ cũng không cần phải xin phép hay thông báo gì cho bố mẹ hết. Nhân danh việc tôn trọng 'nhân quyền' của đứa trẻ.

Nhưng cái quái dị nhất là chính sách thời thượng là phá bỏ mọi hình thức phân biết màu da hay giới tính, nhưng trong một phạm vi khác, thì trái lại, lại cố phân biệt cho rõ màu da và giới tính.

Như tại thành phố Portland của Oregan, là thủ đô của 'thức tỉnh', ban Giám Đốc khu Học Chính trường công ra lệnh trước khi áp đặt biện pháp kỷ luật lên bất cứ học sinh nào cũng cần phải cân nhắc nặng các yếu tố màu da và giới tính. Nôm na ra cho dễ hiểu: trừng phạt nhẹ học sinh da đen và con gái, trừng phạt nặng học sinh da trắng và con trai. Học sinh da vàng -Việt tị nạn- không phải da đen, không được hưởng chính sách 'khoan hồng'.

Hay như một điều tra về Đại Học Washington tiết lộ, việc chống kỳ thị da đen đã đưa đến tình trạng kỳ thị ngược. Tại ĐH Washington, chính sách thu dụng giáo sư được dựa trên tiêu chuẩn gọi là 'BIPOC', viết tắt từ 'Black, Indigenous, People of Color'! Không nhận giáo sư da trắng! Giáo chức gốc Mít miễn xin job ở đây.

3. Phổ biến giáo dục về sex
Một diễn biến mới lạ khác thật khó hiểu, đó là chính sách giáo dục về sex cho trẻ con. Khó hiểu vì kẻ này nghĩ mãi không ra chuyện dạy trẻ con về sex có liên quan gì tới công bằng xã hội? Hay là đây là công bằng trong hiểu biết về sex, bất kể tuổi tác? Trong luật Mỹ, có quy định cấm phân biệt tuổi tác mà, phải không?

Từ trước tới nay, học sinh Mỹ vẫn được dạy về sex, thông thường từ lớp 6. Bây giờ, đi thêm một bước nữa trên đường 'văn minh hóa', dạy sex cho trẻ con ngay từ lớp một, nếu chưa nói tới lớp mẫu giáo.

Cho đám trẻ con này hiểu, sex được dạy qua các tranh vẽ mà nhiều người cho là quá thô bạo, quá nhạy cảm. Các thư viện của các trường tiểu học tràn ngập sách về sex với những tranh vẽ hay hình chụp lộ liễu, thô bỉ nhất. Thống đốc Florida Ron DeSantis ra lệnh tịch thu những sách sex này, lãnh ngay những cáo buộc là hành xử như Hitler, kiểm duyệt thông tin, cản tự do ngôn luận.

Trong cuộc tranh luận giữa TĐ Cali và TĐ Florida mới đây, TĐ Cali Newsom được hỏi về chuyện này, đã biện bạch gượng gạo "Việc lưu hành sách về sex không có trong chương trình giáo dục chính thức", không chịu nói gì thêm. Không có trong chương trình, nhưng có trên thực tế.

Như trang Tin Tức của diễn đàn này đã loan tin, đã có những chuyện phải nhìn nhận là đi quá xa, tuy không nằm trong chính sách giáo dục chung của chính quyền Biden hay của chính quyền tiểu bang, mà chỉ là hậu quả của việc làm của những thầy cô cấp tiến, hăng tiết vịt, văn minh quá lố bịch, bảo hoàng hơn vua. Như một cô giáo dắt một đám trẻ mẫu giáo vào một quán bar của dân đồng tính để các em nhỏ chứng kiến cảnh dân đồng tính ôm nhau hôn hít, sờ soạng nhau. Hay một cô giáo khác khuyến cáo bố mẹ khi mây mưa nên gọi con nhỏ vào bắc ghế ngồi coi, để chúng học hỏi.

4. Khuyến khích sex thả giàn
Chẳng những học trò được dạy bảo đủ kiểu về sex, mà chính sách thức tỉnh còn công khai khuyến khích thiên hạ vui thú mây mưa thả cửa, một cách vô trách nhiệm nhất.

Vô trách nhiệm khi các cô, các bà ham vui được Nhà Nước khuyến khích và giúp phá thai một cách dễ dàng nhất, dưới khẩu hiệu tôn trọng 'quyền lựa chọn' -Choice- cũng như 'quyền sở hữu thân xác mình'. Cái quan trọng là quyền của người phụ nữ mang thai có quyền uống thuốc hay giải phẫu vứt cục thịt thừa đi, chứ mạng sống của thai nhi là chuyện vớ vẩn, không đáng để ý, mất thời giờ. Thậm chí có nhiều chính khách của đảng DC -trong đó đáng buồn thay, có một bà dân biểu tiểu bang Mỹ gốc Việt- còn hô hào cho phá thai vô hạn ngày nào cái thai vẫn chưa ra khỏi bụng mẹ, nghĩa là 9 tháng 9 ngày vẫn phá thai, hay giết thai nhi lôi ra quăng vào thùng rác được.

Khi Tối Cao Pháp Viện ra phán quyết liên bang không có quyền ra luật phá thai cho cả nước, mà việc này phải do mỗi tiểu bang quyết định, thì phe cấp tiến, từ chính quyền Biden đến đồng lõa truyền thông loa phường la hoảng, xuyên tạc ngay là TCPV cấm phá thai, và cố tận lực biến chuyện phá thai thành chủ đề lớn nhất trong các cuộc bầu bán chính trị, dưới tiêu đề 'bảo vệ nữ quyền mà phe CH đang muốn triệt tiêu'. Tại sao lại nhẩy dựng lên như vậy? Chỉ tại vì phe cấp tiến hiểu rất rõ sẽ có đa số các tiểu bang chống chuyện phá thai tự do, vô giới hạn, sẽ ra luật giới hạn lại, tức là đi ngược lại chủ trương khuyến khích phá thai tối đa của khối cấp tiến. Do đó, cần phải đánh phủ đầu trước, cản những tiểu bang này ngay.

Đi xa hơn nữa, các trường học đều phải có biện pháp giúp học sinh 'vui' một cách thoải mái nhất, không phải nhức đầu với những rắc rối mang thai thiếc gì, bằng cách sẵn sàng cấp bao cao su miễn phí cho tất cả học sinh nào muốn, con trai cũng như con gái. Chỉ cần xin là có ngay, không ai hỏi han gì thêm.

5. Vai trò của phụ huynh
Tất cả những biện pháp thức tỉnh trên dĩ nhiên đi ngược lại văn hóa gia đình truyền thống của Mỹ và của cả nhân loại, nên tuyệt đại đa số phụ huynh không ủng hộ vì lo cho tương lai con cái, sợ chúng sẽ biến thái thành những quái vật dị hợm nhất.

Chuyện nghe hợp tình hợp lý? Không, dưới con mắt của phe cấp tiến cuồng nhất, cản chính sách thức tỉnh tiến bộ này là việc làm của đám bố mẹ lạc hậu, bằng mọi giá, phải chặn lại. Nhiều thầy cô, và ngay cả bộ trưởng Giáo Dục của chính quyền Biden, cũng lên tiếng tố cáo tính 'độc tài' của bố mẹ, cản con đường tiến hóa của con cái, hô hào cổ võ cho việc chặn hay xóa bỏ mọi quyền hạn của bố mẹ trên con cái. Vai trò của bố mẹ được giới hạn trong việc sanh đẻ và nuôi ăn thôi, còn việc dạy dỗ, giáo huấn đám trẻ đó, chính là vai trò của Nhà Nước, của các thầy cô trong trường.

Nghe như chôm ý kiến của Pol Pot vậy. Còn nhớ dưới chế độ Khờ Me Đỏ của Pol Pot, trẻ con vừa sinh ra đã được lôi ra khỏi tay của bố mẹ, để được 'Tổ Chức' hay 'Angkhar' nuôi và giáo huấn ngay từ khi còn bú sữa.

---------------
Bỏ chấm điểm, thi cử, chú tâm vào giáo dục sex, khuyến khích những cái quái dị ngược đời như đồng tính, chuyển giới,... tương lai việc giáo dục trẻ con Mỹ đi về đâu? Quan trọng hơn xa, tương lai các thế hệ Mỹ sau này như thế nào?

Đó là chỉ nói về chuyện giáo dục. Nói chung, xã hội Mỹ trong tương lai như thế nào khi những gì thiên hạ bình thường coi là 'luân thường đạo lý' đều trở thành những khái niệm hủ lậu, cần phải vứt bỏ, tẩy xóa trọn vẹn trong đầu óc thiên hạ?

Ở đây, xin 'thành thật khai báo', kẻ này đúng là lạc hậu, u mê, không thể chấp nhận bánh xe của văn minh nhân loại lao về hướng tiền sử khi nhân loại còn ăn lông ở lỗ trong hang, sống như thú vật, không có nguyên tắc hay giá trị luân lý hay đạo đức nào nữa. Không bao giờ có thể chấp nhận cháu gái của mình chia sẻ cầu tiêu chung với một anh hộ pháp mày râu rậm rạp.

Ai muốn trách hay sỉ vả, xin tự nhiên, nhưng kẻ này nhận thấy ông 'thần Trump' cho dù ăn nói lỗ mãng, hành xử thô bạo, là người mà trong tự điển của ông ta không có chữ 'tế nhị' hay 'khéo léo' cũng như 'dẻo lưỡi', chính là khắc tinh của những chiêu trò 'thức tỉnh' quái dị nhất. Nôm na ra, chỉ có ông thần Trump mới là người duy nhất có gan, có sức, có động lực để tận diệt những chiêu trò vô đạo đó, và mang nước Mỹ đi ngược lại bước tiến hùng hục vào thời tiền sử của Biden và cánh tả khùng điên.

Vũ Linh    

No comments:

Blog Archive