Tuesday, December 12, 2023

Một Ngày Đẹp Trong Nắng Thu


Hình do tác giả cung cấp.

Sáng sớm hôm nay, tôi nhận message của OCTA (Orange County Transportation Authority) thông báo hôm nay nhân viên làm việc trong phần hành bảo trì các xe bus nói chung đình công. Hai tuần trước thì nhóm tài xế đình công mấy ngày, nhưng được giải quyết nhanh chóng. Lần này nhóm bảo trì đình công, chưa biết khi nào xong, nhưng phải thứ Hai tuần tới, tức một ngày trước ngày bầu cử, mới có thể giải quyết được.

Thế là vợ nhìn chồng khi đang đút cháu Bồ Câu ăn sáng, chồng nhìn vợ, cháu Bồ Câu ư e khen món ăn của mẹ.

Vợ lên tiếng trước “Anh nè, mấy khi Bồ Câu được khỏi đi học, thôi 3 đứa mình rủ nhau ra biển chơi”

Chồng trả lời ngay “Quá vui hè – Đúng đó. Làm cái gì khác thường cho Bồ Câu vui”.

“Mà em cũng vui nữa vì hơn tháng qua, bận gì không biết mà mình cũng không đi ra biển chơi, nên cũng nhơ nhớ”.

“Vậy thì chở thằng cháu ngoại đi học xong thì chúng mình sẽ sửa soạn đi ra biển. Không nên ra sớm vì trời còn khá lạnh, chờ mặt trời lên cao một chút”.

“Vậy sau 11 giờ sáng cho chắc ăn nghe anh. Mình đi lại Montage Beach nghe anh”.

“Đúng đó. Nhớ đừng sửa soạn thức ăn trước ở nhà cho mệt. Anh chỉ đem theo nước uống, đồ tráng miệng có sẵn, vài cái dĩa giấy… Trên đường ra biển, mình ghé chỗ nào cũng được mua thức ăn làm sẵn mang theo”.

“Anh nhớ mang theo tấm phủ trên cỏ để nằm chơi thoải mái sau khi mình ăn trưa. Em thích nằm nhìn trời…”

Trên đường, chúng tôi ghé một nhà hàng Nhật, mua một số sushi. Từ nhà đến Montage Beach chỉ khoảng 20 phút. Nên chưa đến 11:30 là chúng tôi đã có mặt trên con đường của Montage Beach, bên trái là biển, bên phải là Montage Laguna Beach Resort, 1 khách sạn 5 sao, sang trọng, rất mắc tiền với giá một đêm trên $1000.00. Vì nằm sau resort, nên ít người biết đến bãi biển này, có thể vì cứ nghĩ bãi biển private. Nhưng thật ra, ngoài khu tắm riêng của resort, con đường đi cùng những ghế đá, những trang trí mỹ thuật, những cây lớn nhỏ và hoa dọc theo con đường, các bãi cỏ… đều do nhân viên của khách sạn chăm sóc, nên luôn sạch sẽ và tươi tốt.

Qua cái nhìn bao quát, cảnh vật gần và xa, trên trời và dưới biển, các ghềnh đá, tất cả có vẻ mang một màu sắc khác với những lần trước khi chúng tôi đến đây. Không gian thật lặng yên. Không nghe thấy tiếng sóng vỗ vào bờ, khiến du khách cũng khó mà nghe được tiếng sóng tự trong lòng mình – đến đây bỗng nhớ câu thơ: “Sao có tiếng sóng ở trong lòng/bóng chiều không thắm không vàng vọt/sao đầy hoàng hôn trong mắt trong

Khách dạo biển thưa thớt, đây đó; đa số là những người lớn tuổi, đi một mình (quá tiếc, tôi thầm nghĩ), hay dắt theo con chó, hoặc đẩy chiếc stroller có con chó cưng, nhỏ, nằm bên trong. Khí trời mát với một chút se se lạnh theo sau làn gió nhẹ thổi từ biển vào. Màu nắng như lẫn chút ánh vàng chấm phá trên những gợn sóng cuống quýt theo nhau đưa nhẹ vào bờ. Nhìn xa chân trời rõ nét, mường tượng qua mấy chục chân trời như vậy sẽ thấy được quê hương mình. Lòng bỗng nghe tim đập trật môt nhịp.

Cũng là nắng, nhưng nắng nơi đây, gần giữa mùa Thu, không giống như cái nắng nhẹ, nhừa nhựa của đầu Xuân làm cho tinh thần phấn chấn và đầm ấm. Nắng hôm nay cũng không thể là cái nắng mạnh bạo, gay gắt của mùa Hè khiến ta thấy cần nhảy múa với thiên nhiên để chứng minh sức sống đang cao độ. Nắng tại đây thật dịu ngọt, mang theo chút mơ mộng, chút huyền ảo, với sương khuya nay như còn phủ nhẹ trên cỏ, và vài chút hương hoa nhẹ nhàng vướng vít bay theo gió để đi thật xa, và thật xa, cho lòng ta thêm chút thương nhớ bâng khuâng.

Trên hướng đi đến bãi cỏ chính cuối con đường, chúng tôi dừng lại vài nơi chụp hình, gởi cho các con ở xa, như một chia sẻ một ngày hạnh phúc của cha mẹ. Nhưng làm sao diễn tả cho các con biết để cùng cảm nhận thêm cái hạnh phúc khi được hít thở cả trăm lít không khí trong lành, tận hưởng hàng chục gallons giọt nắng lung linh màu vàng, thưởng thức hàng trăm bông hoa khoe đủ màu sắc dọc theo bước chân. Và sự lặng yên của không gian và thời gian.

Trên trời là một màu xanh biếc, cao vời vợi, lác đác vài sợi mây. Nếu không có 7-8 con chim biển ung dung bay lượn qua về thì e mình cũng chẳng để ý nhìn thấy bóng mặt trời thỉnh thoảng xuyên nhanh qua cánh chim. Mà sao lần này thấy chim trời bay lượn mà lòng không chút mơ ước, đua đòi muốn bay nhảy như chúng. Phải chăng mình bắt đầu bước sang một giai đoạn không còn ham muốn bay nhảy xa xăm.

Khi chúng tôi bắt đầu soạn thức ăn đem theo cho buổi picnic, khách chơi biển lục tục xuất hiện nhiều dần. Những toán thanh niên thanh nữ vui tươi trong bộ đồ ngắn, có mấy mạng chịu lạnh nhảy xuống nước, có toán khác chơi volley trên bờ. Khi chúng tôi ăn trưa xong, nhiều người khác cũng soạn thức ăn trên nhiều bàn lân cận. Tôi trải tấm poster trên bãi cỏ, dưới tàng cây Palm: có thêm 3 cái gối, vợ chồng cùng nằm sát bên nhau, cùng nhìn lên trời xanh. Cầm tay nhau, cảm thấy thật bình an. Cháu Bồ Câu nhất định không chịu nằm, nên cho ngồi trên xe lăn, canh chừng giấc ngủ cho cha mẹ.

Trên đường rời bãi cỏ ra về, chúng tôi đi ngang qua một nhóm 5 người người phụ nữ người Việt, áo quần hàng hiệu rất thanh lịch, đang mạnh bạo tranh nhau nói chuyện bằng tiếng Bắc, nghe khá là chát chúa, khiến tôi liên tưởng họ là những bồ nhí của các quan lớn hay đại gia bên kia được gởi sang đây nằm vùng hay du hí.

Khi lái xe về lại nhà, tôi vẫn không thấy một lá vàng nào trên các cây dọc ven đường. Mùa Thu tại Nam Cali này vẫn chưa thật sự đến.

Chiều ngày 16, tháng 11, 2023
Vĩnh Chánh

No comments:

Blog Archive