TUỔI GIÀ Ở VỚI CON
Bài: Pham Kieu Hung
Bạn tôi nghỉ hưu rồi sang Mỹ sum họp với con cháu. Tôi khuyên: bằng mọi giá không bán căn nhà ngoại ô với vườn rau ao cá, phòng khi nhớ quê có chỗ mà về.
Y như rằng, vài tháng sau anh quay về Việt Nam, may quá vẫn còn nhà để ở. Hỏi anh cuộc sống bên đó sao, anh bảo chúng giàu có, anh có phòng riêng, thúc ăn đầy đủ lạnh, cuối tuần đi picnic cùng con cháu, khí hậu lại mát mẻ, môi trường sạch sẽ trong lành. Mỗi tội không có bạn nhậu và bất đồng ngôn ngữ.
Anh rủ tôi đi khắp Nam kỳ lục tỉnh, ở đâu anh cũng có bạn. Về An Giang ghé chợ mua vài con cá cóc, đặc sản miền Tây, đem về kho nước dừa. Ghé cù lao An Bình ( Vĩnh Long) bắt ít gà vườn, loại chỉ ăn giun dế trong tự nhiên, hấp lên, thịt mềm ngọt. Về tới Mỹ tho, qua cầu Rạch Miễu tới bến Tre, ghé thăm ông bạn chủ vườn dừa mấy chục mẫu, làm món tôm càng xanh nướng muối ớt. Tôm nuôi tự nhiên ngay dòng kinh trong vườn nhà, ăn vừa thơm vừa dòn. Cả món đuông dừa chiên béo ngậy, thêm can rượu Gò Đen (Long an) là nhậu vô hết biết .
Anh bảo: ông đi cùng tôi cả tháng cũng chưa hết chỗ bạn bè. Người lục tỉnh mến khách và thiệt tình, chỉ sợ không có sức mà nhậu.
Anh kể: Nhà của con tớ bên ấy rộng và tiện nghi. Ban ngày con cháu đi làm, đi học hết trơn. Chỉ mỗi thân già với bốn bức tường. Nhớ quê mà cả đêm không ngủ. Nhớ cả con thạch sùng trên trần nhà, nhớ tiếng rao bánh giò, tiếng gõ của xe hủ tiếu, nhớ bạn bè quanh bàn cờ tướng đặt dưới rặng trâm bầu…
Lại có ông bạn ngoài Bắc vào Sài Gòn định ở với con. Sáng nào nó cũng mua cho ông tô bún giò heo to tướng. Ăn uống xong lại có li cà phê sữa thơm ngào ngạt. Trái cây từ miền Tây và miền Đông đầy một tủ, khát nước thì có sữa tươi, Coca, Pepsi. Hai đứa cháu nội đi học trường quốc tế, tối về, lại chúi đầu vào học tiếp. Vợ chồng con ông đều là giám đốc doanh nghiệp đi sớm về muộn, rất ít khi bố con ngồi tâm sự
Ông nhớ bạn già trong xóm, nhớ chén trà Bắc và cái điếu cày, ông nhớ mảnh vườn và ngôi nhà thờ tổ, nhớ rất nhiều thứ, đêm nào cũng mất ngủ.
Ở đây, đường phố đông nghẹt, láng giềng nhìn thấy nhau không chào hỏi, nhịp sống hối hả, ai cũng vội vàng như bị ma đuổi…
Cuối cùng sau hai tháng ông xách giỏ quay về Bắc, sống một mình
P/S : Người già ai cũng thương nhớ con cháu nhưng sống với chúng không hề dễ dàng. Tách người già khỏi môi trường sống quen thuộc là một sai lầm.
No comments:
Post a Comment