Giáng Sinh vẫn vui vẻ
Mỗi khi mùa Giáng Sinh về gia đình chị Bông đều đón mừng vui vẻ nhưng năm nay chị Bông vui nhiều hơn, nao nức nhiều hơn vì hai con sẽ trở về nhà. Thằng lớn Chester tốt nghiệp đại học mới rời khỏi nhà vì nhận việc làm ở thành phố khác và thằng nhỏ Ben cũng vừa mới giã từ mái nhà cha mẹ vào ở dorm khi bắt đầu đại học ở Austin.
Trẻ con mỗi đứa một tính đôi khi cha mẹ cũng phải chiều theo ý con một khi nó không đi theo ý mình. Ben tốt nghiệp trung học loại giỏi được học bổng trường UTA gần nhà chỉ mười phút lái xe nhưng nó thích đại học ở Austin dù học bổng cho ít hơn, tiền ở dorm và ăn uống lại là một món tiền chi phí lớn, hết khoảng 26,000 đồng một năm chưa kể công bố mẹ sẽ lại rong ruổi từ thành phố Arlington đến Austin thăm con trong suốt 4 năm đại học như thằng anh nó hồi học ở thành phố Houston.
Thăm con bao nhiêu dặm đường xa cả lượt đi lẫn lượt về thì chiếc xe mới sẽ lên miles đủ tiêu chuẩn của Mỹ để liệt vào hàng đồ cũ. Cha mẹ nào cũng đầu tư cả tiền bạc lẫn tình yêu thương cho các con ăn học vậy mà khi con học xong đi làm có biếu cha mẹ chút tiền chút quà cha mẹ cảm động và hãnh diện làm như con vừa cho mình món quà lớn lao lắm từ trong túi tiền của nó.
Giáng Sinh năm nay nhất định sẽ là một Giáng Sinh vui vẻ khi lần đầu tiên các con xa nhà và trở về vào dịp lễ này. Chị Bông đã chuẩn bị một tiệc Christmas Eve thật lộng lẫy, đặc biệt chị sẽ làm món ham với cam và dứa bỏ vào lò nướng theo lời chỉ dẫn của một cô bạn Mỹ làm chung hãng, miếng thịt ham sẽ thêm thơm phức ngọt ngào vì hai hương vị trái cây ấy. Chị cũng không quên mua món caramel bắp rang và fruitcake, là những món Ben và Chester ưa thích từ thuở ấu thơ đến giờ nên mỗi cuối năm khi thấy ngoài chợ bày 2 món này ra là lòng chị Bông lại nao nao thương nhớ các con, chỉ muốn mua ngay về cho các con vui thích. Ben đã nghỉ mùa Đông và về nhà từ ngày16 tháng mười hai cho tới ngày 19 tháng một mới trở lại trường, để gần gũi con trong những ngày này chị Bông đã lấy vacation kết hợp với những ngày nghỉ lễ ở nhà với con.
Chị Bông đang loay hoay treo lại những tấm thiệp treo trên cành cây Giáng Sinh thì có tiếng chuông cửa reo, Ben hình như đang chờ đợi sẵn nó từ trong phòng computer chạy bay ra:
– Mẹ để con mở cửa, người này của con.
Không lẽ thằng Ben 18 tuổi của chị đã có… bồ? Chị Bông ngạc nhiên:
– Con nhỏ nào vậy?
– Con không biết. Nhưng con biết họ đến đây mà. Phải, họ đến trao cho con học bổng…
– Con nói gì vậy? Mẹ không hiểu.
Ben không kịp giải thích gì thêm, từ ngữ của hai mẹ con đều giới hạn khi nói chuyện với nhau, chị Bông không thể nói nhiều tiếng Anh, Ben không biết nói rành rẽ tiếng Việt, nhưng nó nghe và hiểu tiếng Việt. Ben vui vẻ chào đón hai người khách lạ vào nhà trong khi chị Bông bàng hoàng lo ngại. Họ là hai thanh niên trẻ, chẳng biết quốc tịch gì mà cả hai đều đen thui, anh chàng cao lớn thì tóc xoăn xòe tròn như cái ổ chim trên đầu, đã thế anh ta còn để bộ râu quai nón ai trông mà không khiếp, anh chàng thấp hơn tuy đeo kính cận nhưng vẫn không làm anh ta trình độ lịch lãm tí nào, hình như… vẫn có nét gian ác.
Chị Bông đoán họ không phải là dân Mỹ đen ở Mỹ từ đời ông cố ông sơ mà là dân Châu Phi mới định cư sau này. Thật sự họ là ai? đến gặp Ben với mục đích gì? Nhìn kỹ hai thanh niên da đen chị Bông càng thêm lo sợ, thằng Ben nhà chị học giỏi, nó từng xin được vài học bổng lớn nhỏ, tất cả đều liên lạc giấy tờ thư từ qua bưu điện hay email làm gì có món học bổng nào mà cá nhân đến tận nhà trao tận tay thế này? Chị sực nhớ đến những tin tức trên Ti Vi báo chí Việt Nam khuyên hãy cảnh giác với bao trò gian lận lừa đảo trong dịp lễ Tết này. Hai thằng kia đang mang cái “học bổng ma” đến để lừa thằng Ben nhà chị mục đích là chúng vừa trò chuyện vừa ngắm nghía cửa nẻo trong nhà để ra tay uy hiếp khống chế chủ nhà cướp bóc tiền bạc chăng? Xưa nay bọn xấu đều biết gia đình Việt Nam nào cũng có sẵn nhiều tiền mặt hay nữ trang trong nhà.
Càng nghĩ chị Bông càng lo sợ, anh Bông thì đã đi làm, chị không thể ngồi yên trước tình hình này nên vội bốc phone gọi cho bà chị chồng ở gần đây để cầu cứu, giọng chị Bông nói không ra hơi:
– Chị ơi, đến nhà em gấp! Gấp!
Bà chị chồng chuyện gì cũng muốn có đầu có đuôi:
– Nhưng em hãy kể chị vấn đề gì chứ?
Chị Bông bối rối diễn tả:
– Chị ôi, hình như nhà em… sắp có cướp! Nhà em đang có hai người lạ, họ là Mỹ đen, chắc có ý đồ… đen tối gì đó… Em đang… canh chừng họ, chị đến ngay với em. Có nhiều người chúng sẽ không dám ra tay.
Nói xong chị Bông cúp phone không cho bà chị chồng hỏi thêm nữa. Bà ấy tỉ mỉ hỏi chưa xong chuyện thì tai họa đã đến rồi. Thế là chỉ vài phút sau bà chị chồng đã xồng xộc đến bấm chuông cửa, vừa thấy chị Bông mở cửa chị chồng đã than:
– Chị vội đi đến nỗi không kịp khoác cái áo lạnh lên người. Chúng nó đâu rồi?
– Xuỵt, chị đừng là ầm ĩ kẻo chúng phản ứng ngay mình trở tay không kịp.
Chị chồng hạ giọng nói nhỏ:
– Ừ, chị biết rồi, phen này hai chị em mình sẽ làm chủ tình hình với bọn gian kẻ xấu.
Chị chồng nói thế cho oai, khi vào nhà liếc nhìn hai người khách lạ đang rôm rả nói chuyện với thằng Ben chị chồng cũng thấy hoảng vía, líu ríu bước vào trong, chị Bông kéo chị chồng đi ra phía cửa bếp thì thầm dù chắc gì hai người khách kia biết tiếng Việt Nam:
– Chúng ta đứng đây nói chuyện và canh chừng họ có bề gì dễ tẩu thoát, em có sẵn cell phone đây, nó mà có hành động gì khác thường thì em sẽ mở cửa chạy bay ra vườn và gọi 911 ngay lập tức.
– Chị cũng có cell phone đây, nếu em… có bị nó khống chế thì còn chị, chị cũng chạy bay ra vườn gọi 911 luôn.
– Bởi vậy có chị em yên tâm hơn dù gì phe ta 3 người phe nó chỉ có 2 người.
Chị chồng thắc mắc:
– Bây giờ em hãy kể chị nghe vì sao thằng Ben biết tụi nó.
– Thằng Ben lúc nãy chỉ kịp nói với em đây là hai người đến trao cho nó học bổng. Em cứ thắc mắc nãy giờ học bổng gì? sao lại có chuyện đến nhà trao học bổng chứ?
Bà chị chồng hùa theo:
– Chuyện gì cũng phải có giấy tờ văn thư đàng hoàng. Đúng là phường lừa đảo, năm hết tết đến chúng lợi dụng lúc thiên hạ vui đón ngày lễ mà ra tay đây.
Hai chị em nói chuyện mà mắt vẫn không ngớt liếc về phía phòng khách. Chợt anh chàng tóc quăn đứng dậy, chị Bông tim đập thình thịch định tông cửa sau ra ngoài để móc phone gọi 911 nếu thằng Ben không cùng đứng dậy với khách, nó nói với mẹ:
– Anh ấy muốn vào restroom.
Ben dẫn anh ta vào một restroom và tiếp tục câu chuyện với người còn lại, vài phút sau anh tóc quăn ra ngoài. Họ vẫn nói chuyện bình thường vui vẻ mặc cho hai người phụ nữ đang sôi sục đề cao cảnh giác với họ. Vài phút sau thì hai người khách đứng dậy ra về, chị Bông và bà chị chồng cùng chạy đến vờ tiễn khách để nhận dạng họ kỹ hơn có gì còn khai báo với cảnh sát. Thằng Ben không hiểu nỗi lo sợ của mẹ và bác, khi khách về rồi nó chìa tờ check ra khoe:
– Họ đến trao con học bổng, là 750 đồng cho năm nay.
Chị Bông cầm tờ cashier check mệnh giá 750 đồng từ nhà băng Chase, nhưng chị dửng dưng:
– Chắc gì có tiền!
Bà chị chồng cũng cầm tờ check lên ngắm nghía và lạnh lùng nghi ngờ:
– Check giả đấy. Bọn lừa đảo còn làm được tiền dollar giả nữa kìa. Chắc chúng thấy nhà mình 3 người nên không dám hành động.
Ben ngạc nhiên trước thái độ của mẹ và bác nó:
– Mẹ và bác đang nói gì?
– Mẹ nói cái check này không là thật. Bác nói chúng ta đang bị lừa đảo.
Ben bất bình ra mặt:
– Không, không! Mẹ và bác không được nghĩ xấu cho họ, đây là real cashier check, không tin chúng ta ra nhà băng ngay bây giờ.
Bác nó phán:
– Ra nhà băng làm gì cho tốn công, tốn xăng.
Chị Bông than:
– Lại còn bị quê nữa chứ.
Ben chạy vào phòng computer lấy ra cái laptop, nó mở ngay ra một trang web và đưa đến gần hai người phụ nữ:
– Con sẽ chứng minh cho mẹ và bác mà không cần ra nhà băng, mẹ và bác đều đọc được tiếng Anh mà.
– Dĩ nhiên, bác còn nhận xét được trang web này giả hay thật nữa đấy.
– Ừ, đọc thì đọc, mẹ và bác sẽ vạch trần sự thật đen tối ra, con khờ lắm, không biết được trò đời đâu.
Hai người phụ nữ cùng tò mò xúm đầu vào đọc trang web theo tay Ben chỉ cố tìm ra bất cứ điều gì sai trái. Thì ra đây là một Sáng hội nhỏ do hai cá nhân lập ra, Sáng hội của hai người mang tên họ Ấn Độ, họ là cựu học sinh của trường trung học Sam tại thành phố Arlington nơi Ben đã học. Họ đã tốt nghiệp đại học và đi làm, mỗi năm họ đóng góp tiền để thưởng cho một em học sinh giỏi môn toán của trường khích lệ đàn em. Những năm trước món tiền thưởng là 500 đồng, năm nay họ tăng lên 750 đồng, Ben lấy tờ check ra và chỉ vào dòng chữ trên trang web:
– Bác và mẹ xem, người ký tên dưới tờ check chính là tên người sáng lập ra Foundation này.
Hai người phụ nữ cùng thở phào nhẹ nhõm và vui mừng. Chị Bông trách con:
– Sao con không kể cho mẹ nghe trước khi họ đến đây làm mẹ sợ quá trời luôn, mẹ phải gọi bác sang hỗ trợ.
– Con xin lỗi đã quên chưa kể với mẹ, trước khi họ đến con cũng không biết màu da của họ. Nếu họ không là màu da đen tối thì chắc mẹ không sợ hãi đến thế, phải không? Họ là người Ấn Độ, một anh có bằng PhD và một anh là kỹ sư, họ đều thành công trong nghề nghiệp. Ông thày dạy môn toán trường trung học của con năm vừa qua đã đề cử con với Foundation này.
– Nhưng sao họ lại tử tế mang check đến tận nhà cho con, bởi thế mẹ mới… hoang mang lo lắng.
– Vì họ liên lạc với con quá trễ, không thể để qua năm mới nên họ đến nhà khi biết con đang có mặt ở nhà, ở thành phố Arlington này, nơi họ cũng đang sinh sống và làm việc.
Chị Bông ân hận:
– Vậy mà mẹ đã nghĩ lầm cho người ta. Không biết lúc nãy mẹ mang nước ra mời khách, vẻ mặt lạnh và nặng nề như đá tảng của mẹ họ có nhận thấy không?
Ben kể:
– Hi vọng là họ không để ý. Họ hỏi thăm con về bố mẹ, họ khen cha mẹ người Việt Nam chăm sóc con cái giỏi lắm.
Chị Bông cảm động và ngượng ngùng không biết nói gì với con, lúc nãy lòng chị lo sợ và ghét khách bao nhiêu bây giờ lòng chị ân hận và thương khách bấy nhiêu. Bà chị chồng chắc cũng cùng tâm trạng:
– Chúng ta thật nông cạn và xớn xác, hai anh chàng này gốc Ấn Độ thuần chủng nên đen thủi đen thui. Chúng ta chỉ qua màu da mà thành kiến với họ, chúng ta chê người khác kỳ thị trong khi chính chúng ta kỳ thị. Tóm lại không nên đánh giá người khác qua bề ngoài…
Chị Bông ví von thực tế:
– Trái mít trái sầu riêng xù xì và gai nhọn mà múi bên trong thì thơm ngon đó.
Bà chị chồng khen ngợi:
– Hai anh chàng trẻ tuổi này có tấm lòng, dù món tiền nhỏ nhoi nhưng ý nghĩa lớn lao. Thật đáng mến.
Chị Bông trách:
– Phải chi lúc nãy chị hiểu ra điều này, nói ra điều này thì em yên tâm biết bao, em lo sợ một, chị đến làm em lo sợ gấp mười lần vì chị còn bi quan và giàu tưởng tượng hơn em làm em nghĩ ra ngay một mùa Giáng Sinh hoạn nạn, tiêu điều và thậm chí… đổ máu.
Bà chị chồng bào chữa:
– Tại… bây giờ chị mới suy luận ra. May quá ngày Giáng Sinh vẫn vui vẻ với chúng ta
Chị Bông tươi vui nét mặt:
– Đúng thế, một Giáng Sinh vui vẻ vì thằng Ben học giỏi từ trung học, nay lên đại học những tháng vừa qua nó đều đạt điểm cao.
– Chẳng mấy chốc mà 4 năm đại học sẽ qua đi thằng Ben sẽ ra trường và có việc làm như anh nó.
Chị Bông vui lắm nhưng cũng khiêm nhường:
– Chị chỉ khen các cháu chị chẳng khác nào mèo khen mèo dài đuôi.
Chị Bông quay ra nói với Ben:
– Con ơi, con mời hai anh hồi nãy đến nhà mình được không?
Ben ngây thơ:
– Mẹ và bác vẫn chưa tin những gì con đã nói sao? Mẹ muốn kiểm tra họ lần nữa sao?
Chị Bông vui vẻ:
– Ý mẹ muốn mời hai anh ấy vài ngày nữa đến nhà mình dự tiệc Christmas Eve, mẹ rất mong được tiếp họ tại nhà, lần này mặt mẹ sẽ tươi như hoa để gỡ gạc lại hình ảnh mẹ lạnh lùng hôm nay. Có họ ngày Giáng Sinh của chúng ta sẽ càng thêm vui vẻ, chưa có năm nào Giáng Sinh vui vẻ như năm nay.
Ben lại ngây thơ:
– Vì nhà mình có món quà 750 đồng hả mẹ? Vậy lát nữa con sẽ đi ra băng cash tiền đưa cho mẹ nhé.
– Con ơi, vì mẹ đã học được bài học trong cuộc sống, không nên đánh giá ai qua hình dáng bên ngoài và vì con ngoan và học giỏi. Đó mới thật sự là món quà đặc biệt và niềm vui cho mẹ trong mùa Giáng Sinh này.
– Nguyễn Thị Thanh Dương
No comments:
Post a Comment