Monday, July 14, 2008

Phố bỗng là dòng sông uốn quanh!

Hoàng Ngọc Vạn Tường

Tôi về lại Sài Gòn. Mượn một chiếc xe của người nhà, chạy loanh quanh khắp phố , mặc kệ bụi, khói, nắng. Tôi chạy như một người lãng mạn cuối cùng còn sót lại ở thành phố Sài Gòn ...

Khi đầu trần , mặt phơi ra giửa nắng nóng , bụi khói như vậy. Chạy xe giửa một đám đông, mà mình như một dấu ấn lạ mặt, chưa thể hòa hợp bởi quanh tôi bây giờ, khó tìm thấy được khuôn mặt của người đồng hành, bởi ai ra đường cũng che chắn cẩn thận, kể cả đàn ông con trai? Lang thang dong ruổi trên những con đường quen thuộc, tìm lại những đặc trưng cũ của thời học trò thích đi dưới mưa, thích ăn quà vặt . Thích cúp cua đi xem ciné ...Ngang qua Thư viện quốc gia cũ, chẳng tìm ra đâu " Phượng đỏ có chàng tới hỏi " của Viên Linh ..Tôi nhìn vào tiếc nuối khi thấy một Thư viện hoàn toàn khác lạ không còn quang đãng như xưa với nhiều gian hàng quanh đó. Chợt nhớ câu thơ của Đinh Tiến Luyện mà hồi xưa tôi và "người ấy" vô cùng ưa thích

Thư viện hôm nay , buồn hơn hôm qua , buồn hơn hôm kia
Buồn như chuyện tình khốn khổ của tụi mình
Như bài toán anh không thể chứng minh
Như bài vạn vật em học hoài không thuộc ...

Bởi bài toán anh không thể chứng minh khi đi thi , nên hỏng tú tài anh vào quân đội ..rồi đôi ngã chia xa như bóng chim tăm cá !! Ký ức của hơn 30 năm trôi về chậm chậm, làm trái tim tôi như đập lỡ lại một nhịp đập thảng thốt, khi đi ngang qua một kỹ niệm của ngày xưa.

Đi dọc lên phía Chùa Xá lợi, những quán ăn mọc lên như nấm ..Hồi xưa con đường Bà huyện Thanh Quan ngang hông trường Gia Long chỉ để dành cho xe Bò bia, Gỏi đu đủ, Nước mía, Đậu đỏ của phe kẹp tóc thì bây giờ đã là phố của những quán Cá kèo...
Ngược về con đường môt chiều Hiền Vương. Nắng dường như rút lui nhường cho gió và đám đám mây đen đang từ từ che phủ, báo hiệu trời sắp mưa. Nhìn từ đàng xa phía trường Quốc gia Hành chánh cũ, hình như đang mưa to thì phải? Thật là "cầu được ước thấy" Tôi đang mơ mình được đi trong mưa cơ mà? vẫn chạy xe dửng dưng không áo mưa , như để hưởng cảm giác mưa mát lạnh phất vào mặt tê rát ... và nói thầm với mình... " đã lâu lắm rồi mới hưởng lại cảm giác của thời nữ sinh đi học, thích đi giửa trời mưa ... ngày cũ " ... Tôi, người lãng mạn cuối cùng vẫn chưa biết sợ, lao vào phía con đường đang mưa tầm tã đó. Khi xe nhập cuộc con đường Trần Quốc Toản cũ, bây giờ đã đổi tên thành đường 3 tháng 2. Trời đất! tôi có lầm không ? " Phố bỗng là dòng sông uốn quanh " Không thể quay đầu xe lại được nữa rồi! Tôi bị cuốn hút vào dòng sông cạn đó, với dòng xe lẫn lộn không còn phương hướng xuôi ngược nữa, mạnh ai nấy chạy, có nhiều xe chết máy , người ta xuống dẩn xe đi bộ. và hình phạt cho người lãng mạn là chiếc xe trở chứng tắt máy, tôi phải xuống xe dắt bộ, mà xe lại nặng chình chịch, tôi dắt xe không nổi giửa cơn mưa nặng hạt, và cái xe đổ kềnh ra dòng sông cạn đó, quá khó khăn để dựng nó lên. Hơn nữa cái ống pô xe nóng dán vào chân tôi làm phỏng rát, chịu hết nổi! Tôi cầu cứu những người qua lại, chỉ thấy toàn những mắt nhìn thờ ơ hoặc khó chịu, khi thấy tôi là vật cản đường! Mưa nặng hạt, và nước mắt của tôi trút như mưa, càng tức tưởi hơn nữa khi có một anh chàng mặt mày trông bảnh bao, dắt xe ngang qua tôi giận dữ, miệng chửi rủa " Gì đây tiểu thư .. ăn bao nhiêu cơm , mà dắt có mỗi cái xe, cũng không nổi , đồ vô dụng ! " Tôi nhớ ông nhạc sĩ mà tôi yêu thích đã cảnh báo rồi, mà tôi quên cảnh giác ... " Phố bổng là dòng sông uốn quanh! " Vừa tủi thân, vừa đau khổ với vết bỏng mà cũng vừa quê mặt với lời nhiếc mắng nầy ..Tôi chỉ muốn bỏ mặc cái xe ..chạy tháo thân cho yên chuỵện.

Cuối cùng , cũng có cậu nhỏ sửa xe ven đường ra giúp tôi dựng xe lên, đưa vào vệ đường, đề nghị sửa xe, thôi thì để mặc cho cậu nhỏ sửa xe, tôi nước mắt vắn dài tuôn chảy, may mà trời mưa làm cậu ấy không thấy tôi " mít ướt " như vậy! Về nhà trên chiếc xe cyclo chở người và xe... cả nhà tôi hốt hoảng , nhưng vết phỏng cộng thêm ngâm chân lâu trong dòng sông cạn đó ( Mà chắc không được sạch sẽ gì cho lắm ? ) kết quả là chân tôi sưng tấy lên. 2 tuần lễ còn lại ở quê nhà, chỉ là chuyện điều trị cho vết phỏng bị nhiễm trùng ... Qua hơn ba năm , vết sẹo phỏng giờ chỉ còn lờ mờ , nhưng nó cho tôi một ấn tượng quá ư là sâu sắc ... bởi con phố của dòng sông cạn Sài Gòn ! " Phố bổng là dòng sông uốn quanh " lời hát thật hoa mỹ lãng mạn, nhưng bạn phải như tôi trong hoàn cảnh đó ..bạn mới hiểu thế nào là nghĩa đen của câu hát đó...bạn ạ !


* lời của một bài hát " Em còn nhớ hay em đã quên " của TCS

Source: Dien Dan Tho Van

No comments:

Blog Archive