PHẠM TỘI ÁC, VẪN CÒN VÊNH VÁO !!!
BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU
Trên trang mạng của ông Đào Hiếu mang tên Lề Bên Trái, có nghĩa rằng đây là một trang mạng có xu hướng đối lập với “Lề Bên Phải” – chủ trương chỉ đạo báo chí của Đảng Cộng Sản Việt Nam – tôi thấy xuất hiện bài viết của ông Hoàng Phủ Ngọc Phan dưới tựa đề “Trịnh Công Sơn và những hoạt động nằm vùng” để phản bác lại những gì do Thiếu tá Liên Thành vừa tiết lộ về nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.
Ông Đào Hiếu là một người quê quán ở Bình Định, theo cộng sản vì ông cho rằng Hồ Chí Minh là nhà cách mạng tranh đấu cho độc lập dân tộc; còn Ngô Đình Diệm chỉ là viên quan lại triều Nguyễn và sản phẩm của Đế quốc Mỹ. Ông Đào Hiếu cũng tiết lộ cho độc giả biết thân sinh của ông khuyên ông đừng đi theo cộng sản, nhưng ông vẫn không vâng lời. Vì “cá không ăn muối”, ông Đào Hiếu đã nhận ra là mình “Lạc Đường” khi chứng kiến những tráo trở, lật lọng, nhớp nhúa, gian tham, cướp bóc của cộng sản. Độc giả hải ngoại thích đọc những bài viết của Đào Hiếu vì ông ta tỏ ra phản tỉnh. Thiết nghĩ, là con người, ai cũng có thể phạm sai lầm. Dũng cảm xác nhận mình sai lầm, bỏ chỗ tối để ra chỗ sáng hoặc cải tà quy chánh là điều đáng khen ngợi. Không phân biệt quốc gia hay cộng sản.
Viết lời giới thiệu huê dạng về văn tài sắc sảo, bút pháp tinh tế, pha trộn tài tình giữa hài hước và sự uyên bác của ông Hoàng Phủ Ngọc Phan, ông Đào Hiếu cố tình hướng dẫn độc giả đánh giá bài viết dưới đây là một tác phẩm văn học có giá trị, trước khi độc giả đọc trọn bài.
Mở đầu bài viết, ông Hoàng Phủ Ngọc Phan tỏ lòng biết ơn ông Đào Hiếu, có lẽ vì được ông Đào Hiếu khen ngợi bằng lời giới thiệu huê dạng như tôi vừa nêu trên. Sau đó, tác giả viết tiếp:
“Thú thật tôi không hề có nhu cầu và hứng thú tranh luận với những người như ông Liên Thành vì giữa tôi và những người như ông ấy có quá nhiều khác biệt. Nhưng vì bài viết của ông ấy chứa không ít sai lầm - đặc biệt là những sai lầm về nghiệp vụ chuyên môn của nghề làm cảnh sát quốc gia. Lại nhờ những sai lầm đó mà ông ta được chính quyền cũ đề bạt lên giữ những chức vụ quan trọng và gây thêm những hậu quả nghiêm trọng hơn. Nay nếu một người trong cuộc như tôi mà cứ im lặng mãi thì bạn bè và bạn đọc trong và ngoài nước sẽ không hiểu được sự thật.”
Con người uyên bác Hoàng Phủ Ngọc Phan (viết tắt: HPNP) tỏ ra trịch thượng “không có nhu cầu và hứng thú tranh luận với những người như ông Liên Thành vì giữa tôi và những người như ông ấy có quá nhiều khác biệt”. Ông HPNP không hiểu ý nghĩa hai chữ “tranh luận” nên mới nói không thèm tranh luận với người có quá nhiều khác biệt. Chính vì sự khác biệt nên cần phải tranh luận để chứng minh điều gì đúng, điều gì sai, điều gì phải, điều gì trái. Còn đã “nhất trí” như trong Đảng Cộng sản rồi thì tranh luận làm “cái con mẹ” gì nữa? Do người cộng sản HPNP hiểu chữ “tranh luận” như thế, tôi cũng không dại gì tranh luận với ông ta trong bài viết này. Tôi chỉ có vài nhận xét về bài viết của ông HPNP với tư cách một độc giả. Hơn nữa, tôi chả có văn tài sắc sảo, bút pháp tinh tế như cái kiểu của ông HPNP !
Vừa xác nhận không có nhu cầu tranh luận, ông HPNP tương ngay chữ “NHƯNG” tiếp theo đó để có lý do phản bác chứng cớ Liên Thành viết hai anh em HPNT & HPNP trốn ra bưng từ nhà của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn là sai sự thật. Ông HPNP viết: “Sự thực là chúng tôi không hề ghé nhà Trịnh Công Sơn ở đầu cầu Phú Cam mà ghé nhà anh Nguyễn Kim Sơn ở gần Bưu Điện Thành Phố Huế. Nguyễn Kim Sơn là kỹ sư tốt nghiệp ở Mỹ, từng dẫn đầu đoàn biểu tình đọc tuyên cáo bằng tiếng Anh trước khi đốt tòa Tổng lãnh sự Mỹ ở Huế vào ngày 23-01-1965. Cho đến lúc ấy và cả đến hôm nay, Nguyễn Kim Sơn chưa hề ở trong một tổ chức nào của cách mạng. Hiện anh sinh sống ở CHLB Đức và trước sau như một-là một phật tử thuần thành”.
Trong hồi ký Hoàng Phủ Ngọc Tường, tuyển tập số 3 do nhà xuất bản Trẻ vào năm 2002, ở trang 161 Hoàng Phủ Ngọc Tường – anh ruột của HPNP – viết như sau: “...Tôi và Phan biết ngay đã tới hồi "nguy biến" bèn quyết định đánh bài chuồn. Nhân hồi ức nhỏ nầy, tôi xin bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc với anh chị Khánh Quỳnh, chủ hiệu sách ở ngã tư Anh Danh trong gia đình thầy Dương Kỵ và gia đình bác Chính (ở 66 Phan chu Trinh-Xí nghiệp Dược bây giờ) là những cơ sở của thành ủy đã bố trí để che chở anh em tôi khi bị địch lùng bắt. Chúng tôi vào nhà bác Chính, ẩn náu chờ giải pháp. Tối hôm ấy tôi sang nhà Trịnh Công Sơn ở bên kia cầu phủ Cam (chỗ tôi ở bây giờ) ăn bữa cơm chia tay với gia đình, nhờ Sơn thưa lại với ba mẹ tôi rằng chúng tôi sẽ ra đi kháng chiến...”
Những gì ông anh của HPNP tiết lộ trong Tuyển Tập Hồi Ký Hoàng Phủ Ngọc Tường đều đúng như những gì Thiếu tá Liên Thành đã viết trong bài về Trịnh Công Sơn vừa rồi. Vậy Sự Thật ở về phía nào? Ông anh nói sự thật hay ông em nói sự thật? Chỉ riêng vấn đề này thôi, tôi nghĩ rằng ông HPNP không tranh luận với Thiếu tá Liên Thành là đúng, vì hai anh em họ Hoàng Phủ chưa …“nhất trí”. Từ điểm này trở đi, những gì ông HPNP viết đều vô giá trị về sự kiện lịch sử. Phải chăng ông Đào Hiếu cũng biết anh em nhà họ Hoàng Phủ nói dối, cho nên ông Đào Hiếu mới giới thiệu đây là một bài có giá trị văn học nhờ bút pháp sắc sảo; chứ không có giá trị chuẩn xác về sự kiện lịch sử?
Tôi không nhớ vào năm nào xảy ra sự kiện ông Hoàng Phủ Ngọc Tường được cái Hội Yêu Huế gì đó ở Pháp mời một số nhân vật tên tuổi của Huế sang thăm Paris. Khi Hoàng Phủ Ngọc Tường ra sân bay Nội Bài để đi Pháp thì tòa Đại sứ Pháp thu hồi Visa của ông Hoàng Phủ Ngọc Tường, vì một bài báo của giáo sư Lê văn Hảo tố cáo bàn tay dính máu của Hoàng Phủ Ngọc Tường trong Tết Mậu Thân. Hư thực thế nào, anh em nhà họ Hoàng Phủ, ông Lê văn Hảo là những người còn sống sót có dám đủ can đảm công khai nói sự thật hay không? Ông Lê văn Hảo dạy Đại học Huế, theo cộng sản phá họai Miền Nam. Rồi khi va chạm thực tế thì ông Hảo mới mở mắt, phải cầu cứu người Pháp để rời Việt Nam.
Nhân nói đến Hội Yêu Huế ở Pháp, tôi xin nhắc đến một nhân vật trí thức hiền hòa của Huế, vì nhân vật này cũng được Hội Yêu Huế mời sang Pháp đến hai lần. Đó là giáo sư Bửu Ý.
Trong một cuộc họp ở Huế sau 1975, Hoàng Phủ Ngọc Tường nói rằng anh Bửu Ý thường chê ông Tường chạy theo cộng sản. Bửu Ý nghe thế, bèn tỏ vẻ sợ sệt quyền hành của Tường, đi lên phía micro nhỏ nhẹ nói:
“Dạ thưa anh Tường, anh nói như rứa là oan cho tui quá! Xin qúy vị lắng nghe cho rõ tui đã nói về anh Tường như ri nì: “Anh Hoàng Phủ Ngọc Tường là người luôn luôn chạy theo liếm đít cộng sản”.
Cũng bằng cử chỉ rụt rè, Bửu Ý đi về chỗ ngồi với vẻ mặt bình thản. Cả hội trường đều phục cái can đảm của Bửu Ý, trong khi đó Tường chết trân vì xấu hổ, mà không biết cách gì phản ứng. Bửu Ý sang Paris được bạn bè thông cảm hoàn cảnh túng thiếu, nên họ quyên góp giúp anh ta một số tiền khoảng ba, bốn ngàn đô la. Từ Pháp trở về Việt Nam, trước khi về Huế, Bửu Ý ở chơi tại nhà Trịnh Công Sơn tại Sài Gòn mấy bữa để kể chuyện đường xa, kể chuyện bạn bè tình nghĩa có lòng giúp đỡ. Khi rời Sài Gòn để trở về Huế, Bửu Ý mới khám phá số tiền bạn bè ở Pháp quyên giúp nhét dưới gối kê đầu ở nhà Trịnh Công Sơn tự nhiên không cánh mà bay mất tiêu. Thế là tiền Bửu Ý mang về nuôi vợ con thành mây khói. Câu chuyện này được các nghệ sĩ truyền miệng nhau từ Sài Gòn ra tới Huế, không ai là không biết. Từ ngôi nhà của nhạc sĩ thiên tài Trịnh Công Sơn có lắm giai thoại vui lắm. Nếu ai không tin điều tôi kể, xin cứ việc kiểm chứng với nhà trí thức Bửu Ý thì sẽ rõ.
Trong bài phản bác những gì Thiếu tá Liên Thành nêu ra, ông HPNP đều cố gắng trình cho độc giả thấy hai anh em nhà Hoàng Phủ là những người hiền lành, nhân đức, có súng chỉ để đó không bao giờ dùng, bàn tay không hề vấy máu đồng bào Huế như người ta cáo buộc. Tôi không ở Huế lúc bấy giờ, không có bằng chứng chính xác để buộc tội hai ông. Nhưng qua câu trả lời của ông Hoàng Phủ Ngọc Tường với ký giả Stanley Karnov – tác giả VietNam: A History – khi được hỏi về nạn thảm sát hàng ngàn người dân vô tội ở Huế, ông Tường đáp với đại ý như sau: “Giết những người (nạn nhân) đó cũng giống như giết những con rắn độc”. Nếu là con người hiền lành thì không bao giờ trong đầu óc lại coi việc giết người vô tội cũng giống như giết con rắn độc, ông Tường có hiểu điều đó không?
Ông HPNP kể mấy thước phim ghi lại sinh hoạt gia đình của Nguyễm Kim Sơn có hình ảnh anh em nhà họ Hoàng trong đó, không đủ sức thuyết phục, vì băng thu hình thời bấy giờ chưa có kỹ thuật số để xác định thời điểm thu. Ông HPNP lại nói ông Nguyễn Kim Sơn là người đốt Tòa Lãnh sự Hoa Kỳ cũng không đúng. Vì theo chỗ tôi biết, Đảng Đại Việt nhận thấy Hoa Kỳ không nhìn ra sự gây rối của Trí Quang là nhằm mục đích đuổi Mỹ về nước, nên Đảng phải cài đảng viên của mình là Trần Mậu Tý vào phong trào tranh đấu, ra lệnh cho Trần Mậu Tý đốt Tòa Lãnh sự Hoa Kỳ thì mới làm cho Mỹ hiểu rằng phong trào tranh đấu này chống cả Mỹ nữa, chứ không phải chỉ chống chính phủ Sài Gòn mà thôi. Khi thấy ngọn lửa bùng lên ở Tòa Lãnh sự Hoa Kỳ, Trí Quang rên rỉ khóc than: “Thầy lạy các con, các con làm như thế là chết thầy rồi!” Trí Quang tưởng đệ tử hăng tiết vịt làm bậy, chứ không hề biết đó là âm mưu của Đại Việt. Sau khi Tòa Lãnh sự bị đốt, Mỹ mới chịu nghiêng về phía chính phủ Sài Gòn. Về sau phong trào tranh đấu biết được Trần Mậu Tý là đảng viên Đại Việt nằm vùng trong tổ chức của họ, do đó Nguyễn Đắc Xuân đã giết Trần Mậu Tý vào hồi Tết Mậu Thân để trả thù.
Việt Cộng Hoàng Phủ Ngọc Phan vẫn có luận điệu xấc láo gọi người lính VNCH như thời chiến tranh “chống Mỹ cứu nước” là quân của Thiệu – Kỳ. Chỉ có lính cộng sản mới hãnh diện làm Bộ Đội Cụ Hồ, quân nhân Miền Nam đi lính để bảo vệ chế độ tự do của Miền Nam, chứ không bao giờ tự nhận mình là lính của ai cả. Chủ trương miệt thị đối phương là ngón nghề của Việt Cộng, để biến đối phương thành phi nghĩa và giành chính nghĩa về phía quân xâm lược.
HPNP liệt kê ra một danh sách gồm: Nguyễn Khắc Từ, Hoàng Văn Giàu, Trần Xuân Kiêm, Thái Kim Lan, Vĩnh Kha, Trần Anh Tuấn, Thái Thị Ngọc Dư … để nói rằng những người này chỉ là những Phật tử thuần thành (!), chứ không phải là Việt Cộng nằm vùng cũng không có giá trị khả tín, vì đó là lời nói thoát ra từ miệng lưỡi … Việt Cộng! Rồi HPNP cho biết Ngô Kha chỉ là một người phản chiến như những người phản chiến trên thế giới. Bọn phản chiến thế giới không hiểu nguyên nhân vì sao có cuộc chiến tranh Quốc – Cộng. Còn làm người Việt Nam, lại có ăn có học thì phải biết rằng sở dĩ có chiến tranh là vì cộng sản ở Miền Bắc giương lên lá cờ giải phóng dân tộc để đánh lừa dư luận thế giới hầu có chính nghĩa xâm lăng. Bọn Việt phản chiến này, nếu không là đảng viên cộng sản thì cũng là công cụ của cộng sản trong mục tiêu xâm lăng Miền Nam. Chúng còn nguy hiểm hơn. (Chú thích của người viết: Ngô Kha là anh em thúc bá với Tướng Ngô Du, chứ không phải em ruột như HPNP viết).
Bọn nội loạn buôc tội Ngô Đình Diệm đàn áp Phật Giáo là bọn lưu manh, dối trá. Tôi là một đoàn viên gia đình Phật tử Chơn Tuệ ở Chùa Ba La, dưới sự lãnh đạo của anh Hồ Viết Lợi và Bác Thị Loan cố vấn. Những khuôn hội Phật giáo mọc ra như nấm, chùa chiền được trùng tu nhiều hơn nhà thờ Công giáo, trường Bồ Đề tự do giảng dạy giáo lý. Cái gọi là đàn áp Phật giáo là do Võ Đình Cường (một cán bộ cộng sản tuyên thệ vào đảng từ năm 1943) và do Trí Quang âm mưu phịa ra để người Mỹ sai bọn Tướng lãnh tôi tớ lật đổ chế độ. Phật tử thuần thành cái quái gì mà mang bàn thờ Phật xuống đường để không cho quân đội di chuyển, gìn giữ an ninh cho dân chúng?
Tôi mới bắt liên lạc được với bác sĩ Nguyễn Tuấn Anh ở tiểu bang Louisiana, sau nhiều năm xa vắng. Bác sĩ Tuấn Anh là thầy thuốc riêng của cố Tổng thống Diệm. Bác sĩ Tuấn Anh cho biết ông Diệm chỉ thị cho bác sĩ Trần Kim Tuyến bảo ông mỗi tuần hai lần đến chăm nom sức khỏe cho ông Hà Thúc Ký, người lập chiến khu Ba Lòng chống ông Diệm và cũng là người âm mưu ám sát ông Diệm. Ngoài ra, ông Diệm còn mật lệnh cho ông Cao Xuân Linh, em ông Cao Xuân Vĩ (hiện sống ở Orange County, California) ngầm giúp đỡ tài chánh cho bà Hà Thúc Ký để có phương tiện cho các con ăn học. Khi ông Hà Thúc Ký ra tù, được biết nghĩa cử của ông Ngô Đình Diệm thì lấy làm cảm động vô cùng, nhưng không có cách gì để đền ơn ân nhân! Đối xử với một người tù âm mưu ám sát mình, lập chiến khu Ba Lòng chống mình mà nhân đức như thế thì làm sao dám bảo ông Ngô Đình Diệm là Cần Lao ác ôn? Thử hỏi ở Miền Bắc một người nào dám hành động phản nghịch chống lại Hồ Chí Minh mà toàn mạng và gia đình không tan nát? Chỉ cần sơ ý phát biểu một câu “nghịch nhỉ” cũng đủ tàn mạt suốt cả một đời. Người thi ân cho cách mạng như bà Nguyễn thị Năm ở Hải Phòng, cũng bị Hồ Chí Minh giết!
Năm 1959, cụ Hoàng văn Chí cho xuất bản cuốn sách Trăm Hoa Đua Nở Trên Đât Bắc, chắc hẳn anh em nhà họ Hoàng Phủ đã đọc, đã biết số phận của những văn nghệ sĩ nổi danh từng có công với Việt Minh cỡ như Phan Khôi, Nguyễn Mạnh Tường, Nguyễn Hữu Đang, Phùng Quán, Hữu Loan, Văn Cao còn bị đày đọa thể xác, bị chà đạp nhân phẩm như thế nào chứ? Vậy mà họ vẫn đi theo cộng sản để đem “Bộ Đội Cụ Hồ” về tàn sát người dân vô tội của xứ Huế là vì trong con người họ mang bản chất ÁC, coi mạng người dân giống như rắn độc cần phải giết! Đáng lý ra hai anh em nhà họ Hoàng Phủ và những kẻ phạm tội khác như Nguyễn Đắc Xuân phải tự sám hối, thực tâm bày tỏ sự ăn năn thì đồng bào Huế sẽ tha tội. Đừng tìm cách chối quanh càng làm cho cái nghiệp “hiếu sát” thêm nặng nề.
Ông Ngô Đình Diệm không phải là người có đầu óc gia đình trị. Bộ trưởng Bộ Quốc Gia Giáo Dục Nguyễn Dương Đôn đổi tên trường Quốc Học thành trường Ngô Đình Khả – phụ thân của Tổng thống – để lấy điểm ông Diệm. Tôi còn nhớ lõm bõm mấy câu thơ đầu như sau:
“Trường Quốc Học ấy ai xây dựng,
Mấy mươi năm vẫn đứng giữa trời?
Đế đô nhắc nhở tên Người
Cụ Ngô Đình Khả muôn đời tiếng thơm
Lòng yêu nước gặp cơn suy bỉ
Lo bảo tồn quốc túy quốc hoa
Một nền giáo dục gồm ba …”
Đến khi biết được điều này, ông Ngô Đình Diệm ra lệnh Bộ Quốc Gia Giáo Dục lấy lại tên Quốc Học cho trường. Vậy thì, nếu có xảy ra sai phạm trong chế độ là do cấp dưới thuộc loại “bảo hoàng hơn vua” thi hành. Khác với Miền Bắc, Hồ Chí Minh phạm vào tội ác trong Cải Cách Ruộng Đất long trời lở đất, truất chức Tổng Bí thư của Trường Chinh Đặng xuân Khu chiếu lệ để yên lòng bá tánh, thì liền gieo ngay tội ác xuống đầu văn nghệ sĩ chỉ khép nép xin lãnh đạo nới lỏng kiểm soát tư tưởng trong vụ án Nhân văn Giai Phẩm. Giới văn nghệ không đòi lật đổ chính quyền mà đã bị trừng phạt tối đa.
Ông Ngô Đình Diệm là một nhà ái quốc chân chính nên mới từ chối đòi hỏi của Hoa Kỳ đưa quân bộ chiến vào Việt Nam. Ông Ngô Đình Nhu là người đa mưu túc trí, chắc chắn ông cũng biết khuyên anh nhượng bộ đòi hỏi của Hoa Kỳ để rảnh tay tiêu diệt bọn Trí Quang và các sư sãi cùng Phật tử tranh đấu rồi tính sau, giống như Hồ Chí Minh ký hiệp ước chấp nhận Thực dân Pháp trở lại Đông Dương để có thì giờ diệt các đảng phái Quốc gia. Nhưng ông Diệm, ông Nhu quyết giữ vững lập trường không chấp nhận cho qnân đội Hoa Kỳ vào Việt Nam để khỏi bị hậu thế kết tội mãi quốc cầu vinh. Hai anh em đã bị giết bởi những bàn tay bọn phản phúc của Tướng lãnh. Phật Giáo dù được cộng sản yểm trợ tối đa cũng không thể nào đủ sức lật đổ chế độ Ngô Đình Diệm. Chỉ có Hoa Kỳ dùng tiền mua chuộc mấy Tướng lãnh phản chủ mới có khả năng lật đổ mà thôi. Ngày nay bọn văn nô, bồi bút cộng sản bôi bẩn ông Ngô Đình Diệm là để tôn vinh Hồ Chí Minh là Cha Già Dân Tộc … Việt Cộng. Nhưng thực tế ngày nay, Trung Cộng lấn đất, lấn biển, chiếm đảo mà bọn cầm quyền dùng vũ lực đàn áp nhân dân phản đối thì đó là thành quả cách mạng suốt một đời hoạt động của Hồ Chí Minh không thể chối cãi.
HPNP phủ nhận tin đồn bị “đối phương” cáo buộc ông ta là thủ phạm giết các bác sĩ người Đức dạy Đại Học Y Khoa Huế. Vậy HPNP là người trong cuộc, chắc chắn phải biết thủ phạm giết các vị giáo sư là ai chứ, thế thì tại sao không nói ra để giải oan cho mình? Nhờ có học vấn, ông HPNP có khá nhiều mưu mẹo để qua mắt độc giả. Ông ta thách thức nếu ai có hình ảnh ông giết người như Tướng Nguyễn Ngọc Loan bắn tên đặc công Bảy Lốp, thì ông sẵn sàng tự tử ngay tức khắc. HPNP biết không ai có thể có tấm hình ông giết người để chứng minh, vì Việt Cộng chẳng bao giờ cho ký giả đi theo hành quân để chụp hình nên mới thách thức.. Hoặc nếu có ký giả đi theo chăng nữa mà chụp những tấm hình bất lợi cho tuyên truyền của Cách Mạng (!) là cái Mạng của ký giả sẽ bị … Cách ngay.
Minh chứng anh em nhà Hoàng Phủ vô tội trong vụ thảm sát Huế xong, ông HPNP nói đến tại sao Miền Nam thua trận thư hùng với Miền Bắc, bằng cách dẫn chứng lời của cựu Bộ trưởng Quốc Phòng Hoa Kỳ, Mc Namara như sau: “chúng ta thua vì đã đánh giá thấp lòng yêu nước của người Việt nam.” Ông Mc Namara có thể là một nhà tài chánh giỏi, một nhà quản trị tài ba, nhưng ông không thể nào hiểu được sự gian manh láu cá của cộng sản Việt Nam. Ông Việt Cộng Hoàng Phủ Ngọc Phan theo đuổi sự nghiệp chống Mỹ cứu nước, nhưng nay thấy câu nói của ông Mỹ có lợi cho mình là vồ lấy ngay. Miền Bắc thắng Miền Nam là nhờ lừa bịp giỏi và tàn ác hơn Miên Nam, chứ không vì yêu nước.
Sau tháng Tư năm 75, người anh Cả của tôi ở Miền Bắc là một bác sĩ vào Miền Nam thăm ông em – một người anh khác của tôi – ở Miền Nam, mang theo mấy cái bát, mấy đôi đũa, gói nhỏ đường, bột ngọt để cho em, vì nghe nói ở Miền Nam bị đế quốc Mỹ bóc lột đến độ không có lấy một cái bát để ăn. Khi vào đến sân nhà người em thì ông anh Cả tôi thấy một biệt thự nguy nga ở đường Tú Xương với chiếc xe Hoa Kỳ lộng lẫy đậu. Ông anh Cả bèn len lén ném mấy cái bát, gói đường, gói bột ngọt vào thùng rác, trước khi bấm chuông cửa. Hồi chưa mất nước, anh em chúng tôi ở Sài Gòn thường mua vợt, giày, áo quần Tennis gửi sang Paris, rồi nhờ người quen chuyển các thứ ấy về Hà Nội. Tất nhiên ông anh Cả phải hiểu rằng các em mình ở trong Nam phải khá giả lắm mới có thể tiếp tế cho mình các thứ hàng “xịn” đó. Nhưng sự nhồi sọ của cộng sản giỏi đến độ biến một người bác sĩ không có nổi cái suy luận tối thiểu.
Nhà văn Dương Thu Hương là một chiến sĩ yêu nước tình nguyện lên đường chống Mỹ, tới khi bà đặt chân vào Sài Gòn, ghé vào Nhà sách Khai Trí bày đủ các loại tác phẩm cộng sản trên giá sách thì bà ngồi phệch xuống lề đường, rồi ôm mặt khóc nức nở vì biết mình bị lừa.
Tù binh cộng sản xuất phát từ Miền Bắc cung khai: “chúng em tình nguyện vào Nam chiến đấu vì được phát quần áo bộ đội và gia đình đỡ một miệng ăn.” Nếu bảo cán binh cộng sản yêu nước thì tại sao phải dùng dây xích sắt khóa chân của lính vào ghế ngồi chiến xa?
Là nhà văn có bút pháp sắc sảo và tinh tế, HPNP hư cấu cái chuyện ông Nguyễn Kim Sơn chứng kiến cảnh tượng binh sĩ Hoa Kỳ sàm sỡ khám xét thân thể các cô gái khiến cho một nông dân long mắt lên sòng sọc lộ vẻ căm thù thì cũng giống như Trần Huy Liệu hư cấu chuyện cậu bé Nguyễn văn Tám tẩm xăng vào người biến thành ngọn đuốc chạy vào kho đạn Thực dân Pháp thôi! Đó là ngón nghề vẽ rắn thêm chân của văn công bồi bút Việt Cộng, chỉ có kẻ nào ngây thơ mới tin.
Theo tôi, một lý do rõ ràng nhất để khiến Miền Nam thua Miền Bắc, vì Miền Nam giữa lúc đánh nhau một mất một còn chống kẻ thù mà nhân đạo quá! Nếu Miền Nam thi hành một chính sách phi nhân như Miền Bắc thì cái thứ như Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hoàng Phủ Ngọc Phan, Nguyễn Đắc Xuân không bao giờ có chỗ dung thân, đừng nói tới có cái may mắn bước chân vào Đại Học để làm loạn.
Cuối bài, HPNP viết: “Tại trung tâm lưu trữ Aix-en Provence ở Pháp có một bức thư bằng chữ Hán được mật thám Pháp dịch ra tiếng Pháp, gần đây đã được các nhà nghiên cứu sử học dịch ra tiếng Việt như sau: Ngày 17 tháng 12 năm 1931.
Gửi đồng chí Nguyễn Ái Quốc
Tôi vừa được biết đồng chí đang ốm nặng tại Hồng Kông và tin này làm tôi vô cùng lo lắng.
Cho phép tôi gửi đồng chí kèm theo đây 300 yên để đồng chí mua thuốc men. Mong đồng chí tích cực chữa bệnh. Điều đó cần cho sự nghiệp của tổ quốc.
Chúc đồng chí sớm bình phục. PHÚC ĐAN
Phúc Đan là tên hiệu của Kỳ Ngoại Hầu Cường Để, nội tổ của Thiếu tá Liên Thành. HPNP trích đăng mẩu thư trên để có ý nói rằng đến Ngài Kỳ Ngoại Hầu Cường Để còn trân qúy “Cụ Hồ” như thế, mà tại sao hàng hậu duệ Liên Thành lại chống Cộng quá vậy? Nhưng qua sự trích dẫn của Hoàng Phủ Ngọc Phan, chúng ta càng thấy rằng người quốc gia vốn có lòng nhân, dù không đồng chính kiến vẫn nghĩ đến sự giúp đỡ lẫn nhau. Cũng giống như Thủ tướng Trần Trọng Kim được ông Đại sứ người Nhật đề nghị giúp tiêu diệt trọn vẹn tập đoàn cộng sản do Hồ Chí Minh lãnh đạo vào năm 1945, mà cụ Trần trọng Kim đã phản đối, vì không muốn người Việt bị ngọai nhân giết. Lòng nhân đạo của phe Quốc Gia đôi khi dùng không đúng chỗ, cho nên đã đưa đến “Chánh Thua Tà”. Nhưng rút cục, Tà cũng sẽ bị sức mạnh của SỰ THẬT tiêu diệt thôi.
Nhân đây, người viết bài này cũng có một câu chuyện bên lề do một nhà danh họa gốc Miền Nam thường ăn ở, giao du trong cái Tuyệt Tình Cốc của anh em nhà họ Hoàng Phủ, kể lại:
Vào khoảng năm 1976 hay 1977 gì đó, hai vợ chồng Việt Kiều Yêu Nước từ Canada mang hai đứa con về Việt Nam, chồng tên là Nguyễn tấn Phục và vợ là Hoàng thị Ngọc Thủy. Bà Hoàng thị Ngọc Thủy này là em gái của Hoàng tá Thích, em rể Trịnh Công Sơn.
Trước kia, Hoàng Phủ Ngọc Phan và Hoàng thị Ngọc Thủy yêu nhau, nhưng chàng HPNP theo Việt Cộng vào bưng biền, còn nàng được học bổng Colombo du học Canada. Dù đã có chồng và có hai mặt con, bà Hoàng thị Ngọc Thủy gặp lại người yêu cũ là HPNP từ rừng về, nên tình xưa bén lại. Nàng muốn ly dị chồng để se duyên cùng chàng Việt Cộng, nhưng Hoàng Tá Thích ra tay can thiệp, vì biết em mình mà lấy ông Việt Cộng mặt xanh nanh vàng thì cuộc đời không khá được.
Cuối cùng, Hoàng Tá Thích phải kiếm một giải pháp dung hòa bằng cách để cho em gái mình hưởng “một ngày hạnh phúc” với người “chiến sĩ cách mạng HPNP” từ sáng sớm đến hoàng hôn trong một gian phòng đóng kín cửa không ai được phép héo lánh đến gần. Ngôi nhà đó là của gia đình nhạc sĩ Trịnh Cộng Sơn, tọa lạc tại số 47 C đường Phạm Ngọc Thạch (tức là đường Duy Tân cũ) ở Sài Gòn. Trong khi đó, người chống của bà Hoàng thị Ngọc Thủy là ông Nguyễn Tấn Phục đi lang thang ngoài phố đến chiều mới quay về nhà Trịnh Công Sơn để đón vợ xong xuôi cuộc truy hoan với người yêu cũ là HPNP.
Chuyện nhà danh họa kể, có lẽ không phải là chuyện phịa, vì tôi từng đọc những bài viết của danh họa thường hay ca tụng anh em nhà họ Hoàng Phủ và nhạc sĩ Trịnh công Sơn, thì không lý do gì nhà danh họa phịa ra để làm mất uy tín của HPNP. Ý của nhà danh họa là muốn nói lên một điều: Cộng sản cũng chỉ là con người, cũng ham hưởng khoái lạc, chỉ làm bộ đạo đức giả bề ngoài thôi. Nay HPNP phản bác bài viết của Liên Thành là hành động một công hai việc, vừa để bào chữa tội lỗi cho anh em mình không hề nhúng tay vấy máu đồng bào vô tội Huế, vừa bào chữa cho nhạc sĩ Trịnh Công Sơn không phải là cộng sản như một hình thức cám ơn anh em gia đình họ Trịnh đã dàn xếp cho mình hưởng một chầu “khoái lạc” với người tình xưa. Âu cũng là một cách ân đền, oán trả cho đúng luật chơi giang hồ! Đó là đạo đức xã hội chủ nghĩa!
Rời xa Huế tính đến nay đã non nửa thế kỷ, tôi vẫn còn nhớ khuôn mặt của ông HPNP mà hồi đó bạn bè trong trường Quốc Học thường mô tả anh ta có tướng mạo Việt Cộng: môi thâm, mắt trắng, da xám bủng như mặt Việt Cộng được lôi lên từ hầm bí mật. Đặc biệt, anh ta có nụ cười vừa mới nở ra liền tắt ngay. Theo tướng học, đó là loại người có máu lạnh, giết người không gớm tay. Dù anh ta cứ chối bay, chối biến không hề nhúng tay vào máu, thì nội cái việc dẫn đường cho cán binh Việt Cộng về thành phố Huế để giết hàng ngàn lương dân vô tội cũng đủ cho anh ta bị đọa xuống chín tầng địa ngục. Tấm hình của HPNP trên trang mạng Đào Hiếu đã được kỹ thuật photoshop sửa sang cho dễ nhìn thôi.
Hiện nay, Hòa thượng Quảng Độ bị quản chế bởi cái chế độ bất nhân thì chẳng thấy các Phật tử thuần thành theo Việt Cộng tranh đấu vì Đạo Pháp ngày xưa đâu cả! Bất công xã hội ngày nay bằng vạn lần dưới thời VNCH, cũng chẳng thấy các Phật tử thuần thành tranh đấu, đệ tử của Trí Quang, dám hé môi nửa tiếng. Phải chăng lương tâm của chúng bị rụng hết răng hay sao mà không thấy cắn rứt?
Thiết nghĩ anh em nhà Hoàng Phủ và phe nhóm nếu không thể nói lời sám hối, thì nên im lặng là hơn. Bao lâu các ông còn cố gắng chạy tội, tôi tin chắc rằng sẽ có nhiều người biết hơn tôi những “thâm cung bí sử” của những kẻ đứng núi này trông núi nọ “ăn cơm quốc gia, thờ ma cộng sản” tởm lợm gấp trăm lần những gì tôi tường thuật.
Tuesday, June 16, 2009
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Blog Archive
-
▼
2009
(183)
-
▼
June
(24)
- Tôi đọc Thảo Trường.Nguyễn Mạnh Trinh.Có những tru...
- Nhân một ngày giỗ, nhớ vềNguyễn Mạnh Trinh.Tháng t...
- Hồ Hữu Tường, và ‘Người Mỹ Ưu Tư’Tuesday, June 23,...
- CHÍN NĂM BÊN CẠNH TỔNG THỐNG NGÔ ĐÌNH DIỆMMạn đàm ...
- NHÂN QUYỀN ơi, ông ở đâu? Đào NươngĐúng theo một b...
- PHẠM TỘI ÁC, VẪN CÒN VÊNH VÁO !!! BẰNG PHONG ĐẶNG...
- Tên Những Nàng Con Gái Huế… Một Thuở NàoBS Lê Văn ...
- Biến Động Miền Trung (1963-1975) Phần 13Tiếng đạn ...
- Biến Động Miền Trung (1963-1975) Phần 12Là một vị ...
- Biến Động Miền Trung (1963-1975) Phần 11 Hoàng kim...
- Biến Động Miền Trung (1963-1975) Phần 10CHỐNG BẦU ...
- Biến Động Miền Trung (1963-1975) Phần 9- Đối Tượng...
- Biến Động Miền Trung (1963-1975) Phần 8 9 giờ 30 s...
- Biến Động Miền Trung (1963-1975) ...
- Phải tìm cho ra cái nguyên nhân chính đã gây ra cá...
- Tiến Sĩ Cầu Muối * Đinh Lâm Thanh * (Nhân đọc bài ...
- Phải chủ động tấn công!Trần ThanhNgười Việt ở hải ...
- Chúng ta sẽ thua việt-cộng dài dài nếuLê Duy SanCu...
- Danh dự, Phong cách và Tiết tháo của kẻ sĩ Việt ...
- Trong 5 Ngày Cuối Cùng Của Cuộc Chiến Tranh Việt N...
- 30-04-1975: Máu và Nuớc MắtHàn Giang Trần Lệ Tuyền...
- Tưởng Niệm Bốn Mươi Năm Cuộc Thảm sát Mậu Thân: 19...
- Cuộc Bạo Loạn Bàn Phật Xuống Đường Tại Miền Trung ...
- LÝ LỊCH CỦA Tiêu Dao Bảo Cự NHỮNG ĐỨA TRÔNG NGÓNG...
-
▼
June
(24)
No comments:
Post a Comment