Tuesday, August 31, 2021

10 hiện tượng mà khoa học không thể giải thích

Qua sự phát triển và những thành tựu của khoa học hiện đại, nhân loại đã ngày càng tin rằng khoa học có khả năng giải thích cho mọi thứ tồn tại trên hành tinh và trong vũ trụ của chúng ta. Mặc dù nhiều hiện tượng trên thế giới thực sự có những giải thích khoa học, nhưng không phải tất cả đều được giải thích bằng kiến thức khoa học hiện nay.

Ví dụ, khoa học vẫn chưa thể đưa ra câu trả lời rõ ràng về quá trình mà vũ trụ được hình thành. Khoa học cũng không thể giải thích được sự hình thành của các tín ngưỡng tôn giáo. Trong lĩnh vực siêu tự nhiên, có những hiển hiện bí ẩn vẫn chưa có đáp án khoa học hợp lý bởi vì không thể áp dụng phương pháp khoa học để đo lường hay nghiên cứu những hiện tượng đó.

Chúng ta hãy thử xem xét một số hiện tượng không thể giải thích dưới đây và tự nhắc nhở mình rằng tự nhiên là một kỳ quan và nhiều hiện tượng vẫn còn là một ẩn đố.

1_ Liệu pháp tinh thần (Placebo Effect)
Liệu pháp tinh thần từ lâu vẫn là một ẩn đố y học về sự ảnh hưởng của tinh thần đối với sức khỏe thể chất và khả năng chữa bệnh của nó. Người ta phát hiện ra rằng những bệnh nhân tin là đã được điều trị bằng một loại thuốc có hiệu lực có thể khỏi bệnh ngay cả khi họ chỉ được uống các viên thuốc giả bằng đường. Phát hiện này đã dẫn đến các nghiên cứu sử dụng phương pháp thử nghiệm ‘mù kép’ (double-blind trials) để tránh rủi ro kỳ vọng của những người làm thí nghiệm và những người tham gia thí nghiệm ảnh hưởng đến kết quả.

Không may là qua nhiều năm, khoa học coi hiệu lực và khả năng đo lường được của liệu pháp tinh thần là không đáng tin cậy. Điều này có thể là do những hạn chế của phương pháp khoa học. Tuy nhiên, đã có nhiều trường hợp con người tự khỏi bệnh, nhiều khi thậm chí còn vượt qua các phương pháp y học hiện đại vốn dùng để chữa trị cho cơ thể con người.

2_ Giác quan thứ 6
Năm giác quan nhìn, nghe, nếm, sờ, và ngửi giúp chúng ta khám phá thế giới vật chất của chúng ta. Còn có giác quan thứ 6, một khả năng cảm nhận nội tại còn được gọi là trực giác. Từ ‘trực giác’ có nguồn gốc từ tiếng La-tinh “intueri”, có nghĩa là ‘nhìn vào bên trong.’ Trực giác là khả năng nhận biết và hiểu được mà không cần phải dùng sự suy luận hay phân tích logic, và tất cả mọi người đều có nó ở các mức độ nhạy bén khác nhau.

Trực giác còn được gọi một cách phổ biến là “linh cảm” hay “trực cảm” (gut feeling), một sự hiểu biết nội tại về một điều gì đó hay một tình huống nào đó mà không cần có sẵn kiến thức về nó. Theo Cuộc điều tra của PRWeek/Burson-Marsteller CEO năm 2006, 62% các tổng giám đốc (CEO) thường ra các quyết định kinh doanh dựa trên trực giác của mình thay vì dựa vào việc phân tích dữ kiện.

Một nghiên cứu năm 2007 được đăng trên tạp chí Current Biology (Sinh học hiện nay) cũng phát hiện ra rằng những người tham gia, không có thời gian để nhìn mà phải dựa vào trực giác, nhặt ra một hình tượng khác lạ trong số hơn 650 hình tượng giống hệt nhau một cách chính xác hơn so với khi có 1.5 giây để nhìn các hình tượng.

Triết gia Trung cộng thời cổ Lão Tử đã từng nói rằng: “Sức mạnh của việc hiểu biết theo trực giác sẽ bảo vệ chư vị khỏi bị hại cho đến cuối đời.” Albert Einstein cũng đã từng nói: “Thứ duy nhất có giá trị thực sự là trực giác.”

Thế nhưng trực giác đến từ đâu? Các nghiên cứu về bộ não người lưu ý đến tuyến tùng quả (pineal gland) như là một câu trả lời khả dĩ cho bí ẩn này. René Descartes (1596–1650), cha đẻ của triết học hiện đại, đã gọi tuyến tùng quả là “chỗ ngồi của tâm hồn”. Tư tưởng phương Đông cổ xưa coi trực giác nằm ở trong khu vực tuyến tùng quả và tin rằng nó có thể tiếp nhận sự chiếu sáng từ tâm hồn với hình thức kiến thức hoặc ý tưởng.

3_ Trải nghiệm cận tử
Đã có nhiều báo cáo về các trải nghiệm kỳ lạ khác nhau đến với những người cận kề cái chết, như đi qua một đường hầm vào một nơi có ánh sáng chói lòa, gặp những người thân yêu, và có một cảm giác êm đềm, thanh thản.

Đáng chú ý nhất là trải nghiệm của Bác sĩ George Rodonaia, mà “trải nghiệm cận tử lâm sàng” của ông năm 1976 là trường hợp được ghi chép đầy đủ nhất từ trước đến nay. Trải nghiệm này đã biến đổi George Rodonaia, là một người vô thần trước đó và sau đó đã trở thành một linh mục được phong chức trong Nhà thờ Chính thống giáo phương Đông. Trải nghiệm của ông gợi ý cho chúng ta rằng có một thế giới khác ở phía bên kia thế giới vật chất này của con người.
Mặc dù nhiều người đã thực sự đi qua những trải nghiệm này, khoa học vẫn chưa thể đưa ra một lời giải thích cho hiện tượng trải nghiệm cận tử này. Một số nhà khoa học cố nói rằng những trải nghiệm cận tử này có thể được giải thích là kết quả của ảo giác của một bộ não bị thương. Nhưng không phải trường hợp nào cũng là bị thương não, vì vậy không có giả thuyết khoa học cụ thể nào có thể giải thích lý do tại sao nhiều người lại có những trải nghiệm này và tại sao những trải nghiệm đó lại thường thay đổi cả cuộc đời của họ.

4_ Vật thể bay không xác định
Vật thể bay không xác định (UFO) là một thuật ngữ do Không quân Mỹ đặt ra năm 1952 để phân loại những vật thể mà các chuyên gia không thể xác định được sau khi điều tra. Trong văn hóa thường thức, khái niệm UFO thường được dùng để nói đến tàu vũ trụ mà những người ngoài hành tinh dùng để bay.

Người ta đã nhìn thấy và ghi chép lại về các UFO ngay từ khi triều đại nhà Tống ở Trung cộng. Vào thế kỷ thứ 11, học giả và võ tướng Thẩm Quát (1031-1095) đã viết trong cuốn sách “Mộng khê bút đàm” (The Dream Pool Essays) của mình (1088) về một vật thể bay hình viên ngọc trai có ánh sáng chói lòa ở bên trong và có thể di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc.
Kenneth Arnold, một doanh nhân người Hoa Kỳ, báo cáo lại là đã nhìn thấy 9 vật thể phát ra ánh sáng chói đang bay gần Núi Rainier ở tiểu bang Washington năm 1947. Arnold mô tả các vật thể đó có hình đĩa “dẹt như một cái chảo rán bánh”. Mô tả của ông đã nhận được rất nhiều sự quan tâm chú ý từ phía các phương tiện truyền thông và công chúng.

Kể từ đó trở đi, việc nhìn thấy UFO đã tăng lên theo cấp số nhân. Hiện tượng UFO này đã được cả chính phủ và những điều tra viên độc lập trên toàn thế giới nghiên cứu. Tiến sĩ Josef Allen Hynek (1910–1986) trước kia làm việc cho Không quân Hoa Kỳ để điều tra việc nhìn thấy UFO. Đầu tiên, Hynek rất phê phán [vấn đề này], nhưng sau khi nghiên cứu hàng trăm báo cáo về UFO trong 3 thập niên, ông đã thay đổi quan điểm.
Trong những năm sau đó trong sự nghiệp của mình, Hynek đã trở nên lớn tiếng bày tỏ sự thất vọng của mình với cách quá đơn giản mà theo đó hầu hết các nhà khoa học cân nhắc về UFO – không muốn và không chịu nhượng bộ để thừa nhận điều không thể giải thích được này.

5_ Ký ức ảo giác (Déjà Vu)
Déjà Vu, tiếng Pháp có nghĩa là “đã từng nhìn thấy”, một cảm giác thân quen kỳ lạ là đã từng có mặt ở một nơi hay sự kiện nào đó trước kia, khi nó được gặp lần đầu tiên. Mọi người có thể có cảm giác thân quen rất kỳ lạ về một hình ảnh ở trước mặt cứ như là nó đã từng xảy ra trước kia rồi, nhưng họ vẫn biết rằng đó là lần đầu tiên họ gặp những sự việc đó. Nghiên cứu sinh lý học thần kinh đã cố gắng giải thích những trải nghiệm đó là sự dị thường của trí nhớ hay một căn bệnh về não, hay là do các hiệu ứng phụ của thuốc.
Một nghiên cứu năm 2008 của nhà tâm lý học Anne Cleary (có tại http://cdp.sagepub.com/content/17/5/353.full) đã tìm hiểu rằng ký ức ảo giác có thể liên quan tới ký ức nhận thức. Các cách giải thích khác liên hệ ký ức ảo giác với sự tiên tri, ký ức về một đời trước, khả năng nhìn xa, hay dấu hiệu thần bí biểu thị sự hoàn thành một điều kiện đã được định trước trên đường đời. Bất kể là giải thích như thế nào thì ký ức ảo giác chắc chắn cũng là một hiện tượng phổ biến đối với con người, và nguyên nhân căn bản của nó vẫn là một điều bí ẩn.

6_ Ma quỷ
Việc nhắc đến ma quỷ trong các tác phẩm văn học kinh điển của các tác giả như Homer và Dante gợi ý rằng sự trải nghiệm của con người với những hiện tượng dị thường là chuyện thường thấy và đã xảy ra từ lâu đến bây giờ. Hiện nay, những nơi có ma như ngôi nhà Whaley House ở San Diego đã được liệt kê như những địa điểm thu hút khách du lịch, và những tuyên bố đã nhìn thấy ma quỷ không phải là điều gì bất thường cả.
Văn hóa thường thức đầy rẫy những phim ảnh về ma quỷ, thế nhưng khoa học truyền thống lại lánh xa khỏi việc giải thích các hiện tượng đó. Chỉ những nhà điều tra được đặt ở rìa của giới khoa học mới nỗ lực đo lường tính xác thực của những hiện tượng đó.

Sự tồn tại của ma quỷ có sự liên hệ mật thiết với các không gian ở phía bên kia thế giới vật chất của chúng ta và sự tiếp tục của phần hồn con người sau khi chết. Các nhà điều tra nghiên cứu về chủ đề này hy vọng rằng một ngày nào đó điều bí ẩn này sẽ được giải quyết.

7_ Những vụ mất tích không giải thích được
Có rất nhiều trường hợp kỳ lạ trong đó có những người đã mất tích không còn một dấu vết nào.
Ví dụ như, vào năm 1937, phi công Amelia Earhart và hoa tiêu Frederick Noonan đã biến mất cùng với chiếc máy bay Lockheed mà họ đang điều khiển. Họ đang tiến đến gần Đảo Howland ở Thái Bình Dương khi chiếc xuồng ca-nô Itasca của lực lượng phòng vệ bờ biển Hoa Kỳ nhận được thông điệp của họ rằng họ đang sắp hết nhiên liệu. Nhưng việc liên lạc tiếp theo đó đã gặp khó khăn, và xuồng Itasca đã không thể xác định được vị trí của chiếc máy bay Lockheed đó.

Không lâu sau khi Earhart và Noonan gửi đi thông điệp rằng họ chỉ còn lại nhiên liệu đủ cho một nửa giờ bay mà vẫn chưa thể nhìn thấy đất liền, thì việc liên lạc đã bị mất. Họ chỉ có thể là đã hạ cánh xuống mặt biển, nhưng sau nhiều năm tìm kiếm, người ta vẫn chưa tìm thấy cả hai người bay lẫn chiếc Lockheed trong đại dương.
Trong những trường hợp như thế này, bất chấp nhiều nỗ lực của các cơ quan điều tra khác nhau sử dụng các kỹ thuật khoa học hiện đại nhất của họ, chúng ta vẫn thất bại không thể tìm ra các câu trả lời cụ thể cho việc điều gì đã xảy ra với những người đã biến mất một cách bí ẩn như vậy.

8_ Tam giác quỷ Bermuda
Tam giác quỷ Bermuda – một khu vực trên Đại Tây Dương giữa Bermuda, Miami, và San Juan, Puerto Rico, nơi các tàu thuyền và máy bay vẫn tiếp tục biến mất – là một trong những điều bí ẩn nhất hiện nay trên hành tinh của chúng ta.

Những người sống sót đã kể lại các câu chuyện về sự thay đổi thời gian, các thiết bị định hướng không hoạt động, các quả cầu ánh sáng đến từ trên trời, sự thay đổi lớn và đột ngột về thời tiết, và những bức tường sương mù không thể giải thich được xuất hiện như Frank Flynn đã mô tả năm 1956. Ông mô tả sương mù đó như một “khối chưa từng biết đến”, rút mất lực của động cơ sau khi tàu của ông xuyên qua nó.
Bruce Gernon Jr. đã gặp phải một loại sương mù năm 1970 bao bọc máy bay của ông và biến thành một thứ gì đó như là của thế giới bên kia. Sau nhiều năm, các nhà khoa học đã cố gắng lật tẩy điều bí ẩn của tam giác quỷ Bermuda bằng cách nói rằng không có điều bí ẩn nào cả. Nhưng những người đã trực tiếp trải qua những hiện tượng kỳ lạ đó và vẫn còn sống để kể về nó đã tuyên bố nhấn mạnh rằng có những điều xảy ra trên biển trời tam giác quỷ Bermuda vượt quá khả năng hiểu được theo logic thông thường.

9_ Bàn chân khổng lồ (Bigfoot)
Bàn chân khổng lồ (Bigfoot) là một trong những sinh vật huyền thoại nhất trong nghiên cứu các động vật bí ẩn. Bigfoot, hay Sasquatch như được gọi ở miền Tây Bắc Thái Bình Dương thuộc khu vực Bắc Hoa Kỳ, cũng được biết đến với cái tên Yeti hay Người tuyết rất xấu ở khu vực dãy núi Himalaya của Nepal và Tây Tạng, và với cái tên Yowie ở Úc.

Vào năm 1951, người leo núi có tên là Eric Shipton đã chụp được ảnh của một dấu chân khổng lồ trên dãy núi Himalaya. Bức ảnh đã làm chấn động thế giới và khiến câu chuyện về Bigfoot trở nên phổ biến. Vào năm 1967, Roger Patterson và Robert Gimlin đã quay được một đoạn phim về cái mà họ nói là Bigfoot. Đoạn phim nổi tiếng thế giới của họ đã trở thành đối tượng của nhiều nỗ lực nhằm xác thực cũng như lật tẩy nó.
Nhà nhân chủng học Grover Krantz đã xem xét kỹ đoạn phim của Patterson và Gimlin và kết luận rằng đó là một đoạn phim chân chính về một sinh vật hai chân rất to lớn chưa được biết đến. Tuy nhiên, do thiếu các bằng chứng vật lý đủ mạnh về Bigfoot, khoa học truyền thống vẫn không chấp nhận sự tuyên bố tồn tại của nó. Nhưng điều thần bí này vẫn tiếp tục tồn tại vì vẫn có những báo cáo về việc nhìn thấy chúng ở trên toàn thế giới.

10_ Tiếng kêu rền (The Hum)
Hiện tượng tiếng ồn kêu rền liên tục có tần số thấp đã được báo cáo ở nhiều nơi trên toàn thế giới, đặc biệt là ở Hoa Kỳ, Anh, và Bắc Âu. Âm thanh này, mà không phải tất cả mọi người đều có thể nghe thấy, được đơn thuần biết đến như “The Hum” hay với những cái tên địa phương nơi người ta nghe thấy nó, như Taos Hum (New Mexico), Kokomo Hum (Indiana), Bristol Hum (Anh), và Largs Hum (Canada).

Đối với những người có thể nhận thức được nó, âm thanh này thường được mô tả như tiếng kêu ầm ầm của một động cơ diesel ở xa. Nó đã làm cho một số người cực kỳ khó chịu, với những hiệu ứng phụ có hại cho thân thể làm ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của họ.
Các cơ quan chính phủ trên toàn thế giới đã điều tra về nguồn gốc của những tiếng kêu rền này. Ở Hoa Kỳ, những cuộc điều tra sớm nhất bắt đầu vào những năm 1960. Vào năm 2003, Bộ Môi trường, Lương thực và Nông thôn của Anh đã xuất bản một báo cáo phân tích những tiếng ồn có tần số thấp này và ảnh hưởng của nó đối với những người phàn nàn về hiện tượng này. Tuy nhiên, các kết quả cuối cùng chỉ ra nguồn gốc của những tiếng ồn đó bị phớt lờ, và hiện tượng những tiếng ồn này vẫn còn là một điều bí ẩn.
ANH, CHỊ ĐÃ KHÔNG VỀ!

Photo: Branco – Americans for Limited Government@2021Creaators.com

Buổi sáng Thứ bẩy, tỉnh thức, tôi nhận được bài thơ cảm động, gửi qua e-Mail từ người không quen, viết bởi một goá phụ Mỹ, chồng hy sinh trong chiến tranh Việt Nam, bà đã ở vậy nuôi con cho đến khi về trời vào tuổi 70. Người con gái, mất bố từ năm lên 4, tìm được bài thơ do mẹ viết, tựa đề “Nhưng anh đã không” (But You Didn’t). Bà quả phụ Merill Glass kể về cuộc tình lãng mạn, đầy yêu thương của mình. Chàng không hề trách, khi nàng lái chiếc xe mới của mình và để lại một vết trầy trên lớp sơn. Chàng cũng không tranh cãi khi nàng đòi ra bãi biển, mặc dù chàng bảo là sẽ mưa ... Những lầm lỗi nàng tạo ra, với chàng chỉ là nhỏ bé, không gì phải trách. Khi chàng lên đường qua Việt Nam, nàng hứa sẽ đền bù, khi anh trở về ... Nhưng anh đã không.

BUT YOU DIDN’T
Remember the day I borrowed your brand new car and dented it?
I thought you'd kill me, but you didn't.
And remember the time I dragged you to the beach, and you said it would rain, and it did?
I thought you'd say, "I told you so" But you didn't.
Do you remember the time I flirted with all the guys to make you jealous, and you were?
I thought you'd leave, but you didn't.
Do you remember the time I spilled strawberry pie all over your car rug?
I thought you'd hit me, but you didn't.
And remember the time I forgot to tell you the dance was formal and you showed up in jeans?
I thought you'd drop me, but you didn't.
Yes, there were lots of things you didn't do ...But you put up with me, and loved me, and protected me
There were lots of things I wanted to make up to you when you returned from Vietnam.
...... But you didn't.
MERILL GLASS

Người yêu của Merill Glass ra đi khoảng nửa thế kỷ trước, nàng giờ đây cũng xum họp cùng chàng nơi chốn vĩnh hằng. Bốn mươi sáu năm sau chiến tranh Việt Nam, đất nước Hoa Kỳ một lần nữa ngọn cờ treo nửa cột! Đau thương và uất hận, để tang 13 chiến binh đã hy sinh trong chiến dịch di tản công dân Mỹ và đồng minh Afghan ra khỏi phi trường Kabul.

Hãy vất chính trị, đảng phái, Cộng hoà hay Dân chủ qua một bên! Chúng ta thử đặt mình vào vị trí thân nhân, gia đình, của 13 chiến binh vừa nằm xuống. Nỗi đau ràn rụa nước mắt đến chừng nào? Cho phép chúng tôi được gọi tên anh trong giọt lệ, và lời cầu nguyện: 

1. Maxton Soviak 
2. Hunter Lopez 
3. Rylee McCollum 
4. Daegan William-Tyeler Page 
5. Kareem Mae’Lee Grant Nikoui 
6. Ryan Knauss
7. Jared Schmitz 
8. Taylor Hoover 
9. David Lee Espinoza 
10. Humberto Sanchez 
11. Dylan Merida. 

Bên cạnh sự hy sinh cao cả đó, hai nữ chiến binh cũng đã giã từ vũ khí, về miền đất hứa, cầu mong hai chị bình yên trong yêu thương của chúng tôi: 

12.Nicole Gee– 
13. Johanny Rosariopichardo. 

Tất cả còn quá trẻ, mỗi người là một thiên anh hùng ca, mời bạn đọc vào đường link: (https://news.usni.org/2021/08/27/navy-army-confirm-deaths-in-kabul-attack-that-killed-13-18-wounded-arrive-in-germany-for-treatment) xem hình ảnh, và đọc những câu chuyện cá nhân, đầy lạc quan, yêu đời, không kém phần xót thương, có người chiến binh để lại vợ trẻ vài tháng nữa hạ sinh em bé!
Photo: Anna Monaymaker/Getty Images.

Hằng triệu lá cờ Mỹ có treo nửa cột trong lúc này, cũng không trả lại cho đất nước 13 đứa con yêu! Hãy hình dung, một trong những chiến binh hy sinh đó là thân nhân của chúng ta, đau thương biết bao khi đón nhận người ra đi mới hôm nào, nay trở về trong quan tài phủ quốc kỳ? Chúng ta sẽ tự hỏi, ai đưa thân nhân mình vào chỗ chết? Bao nhiêu goá phụ trẻ sẽ ngậm ngùi như nhà thơ Merill Glass? Bao nhiêu cập tình nhân sẽ lỡ hẹn?

Khoác quân phục lên mình, người chiến binh sẵn sàng chấp nhận hy sinh! Đau đớn thay, 13 anh hùng trẻ của chúng ta đã phải hy sinh cho một quyết định chính trị, đến từ một chính trị gia bất tài và ngu xuẩn! Các anh chị không hy sinh vì tổ quốc, nhưng bọn chính trị gia khốn nạn đã dùng tổ quốc để lợi dụng các anh chị!

Tại sao phải nhanh chóng triệt thoái quân đội Hoa Kỳ ra khỏi Afghanistan hạn chót ngày 31 tháng 8 năm 2021? Ông Biden muốn đi vào lịch sử với ba lý do: 

1) Tổng thống đầu tiên đã chấm dứt 20 năm chiến tranh tại Afghanistan, mà ba đời tổng thống trước không thực hiện được. 

2) Chiến thắng chính trị cho đảng Dân chủ vào ngày nước Mỹ tưởng niệm 20 năm cuộc tấn công vào hai toà nhà World Trade Center tại New York. 

3) Cuộc triệt thoái, nếu tốt đẹp, không thương vong, sẽ xoá hết những sai trái trong tám tháng qua của Joe Biden, và tạo thế vững cho đảng Dân chủ trong cuộc bầu cử giữa nhiệm kỳ 2022 và tái ứng cử của ông vào năm 2024. Lá bài chính trị được đánh bằng sinh mạn lính Mỹ!

Khốn nạn là ở chỗ, đem mạng sống của người chiến binh Hoa Kỳ ra hy sinh cho mục tiêu chính trị! Chỉ riêng tội này cũng xứng đáng đưa ra Toà Án Quân Sự!

Rút quân là một nghệ thuật quân sự, không thể đặt vào tay của một chính trị gia đầy tham vọng chính trị. Đổ lỗi cho riêng ông 46 cũng chưa hẳn là đúng! Nhiều người đã không ngần ngại phê bình về nội các của Harris Biden: Một Tổng thống lú lẫn, nói trước quên sau, họp báo phải nhìn vào giấy để tìm câu trả lời. Một bà Phó để cửa biên giới mở tung, bất tài có bằng cấp. Một Bộ trưởng Ngoại giao bị chính cố Thượng nghị sĩ John McCain phê bình nặng nề và không phê chuẩn cho chức vụ được chính quyền Obama bổ nhiệm. Bộ trưởng Quốc phòng, chẳng hề có một công trạng gì cả, thậm chí có người nói ông được chức chỉ vì mầu da. Thêm ông Tổng Tham mưu trưởng Liên quân đưa Woke culture vào quân đội! Không hẳn là một cá nhân Joe Biden, chính là tập thể chỉ huy bất tài. Tất cả chúng ta đều chia sẻ chung một trách nhiệm! Mea Culpa, Mea Maxima Culpa! Cộng hoà hay Dân chủ, hãy cùng nhau đeo khăn tang xám hối!

Không một chỉ huy thông minh nào chấp nhận rút quân trước khi di tản dân chúng! Joe Biden làm ngược chiều, kết quả, Hoa Kỳ phải đem quân trở về chỉ để bảo vệ phi trường Kabul, đưa đến sự hy sinh không cần thiết của 13 chiến binh anh hùng!
Photo: Fox News.

Điều tệ hại và đáng khinh nhất của một cấp chỉ huy, không biết nhận trách nhiệm! Lời nói và hành động không đi đôi với nhau. Trong bài diễn văn đọc trước quốc dân, Joe Biden đã đạo văn, câu nói của cố Tổng thống Truman: “The Buck Stops Here”. Ra vẻ một lĩnh tụ mọi quyết định sẽ do mình chịu trách nhiệm, Joe Biden nói: “The buck Stops with me”. Nhưng sau đó, ngài 46 nhanh chóng đổ lổi cho tất cả mọi người, ông nói quân đội Afghnistan đã không chịu chiến đấu! Thực tế, quân đội Afghanistan thiệt mạng khoảng hơn 50,000 người.

Ông đổ lỗi cho Tổng thống Donald Trump, là không có chọn lựa nào khác vì phải tuân theo điều Trump từng cam kết với Taliban! Gái đĩ già mồm! 

Thứ nhất, ngày đầu tiên cầm quyền, Joe Biden đã ký trên chục sắc lệnh huỷ bỏ toàn bộ những quyết định đúng đắn trước đó của Tổng thống Trump. 

Thứ hai, thoả thuận của Tổng thống Trump với Taliban chưa hề được Quốc hội phê chuẩn, không có tính cách ràng buộc, nghĩa là Biden có thể vất đi nếu ông muốn. 

Thứ ba, Tổng thống Trump có hẳn một kế hoạch quân sự rút lui rõ ràng. Thường dân đi trước và quân đội sau cùng. Nếu Taliban vi phạm, sẽ ăn bom trở về thời đồ đá! Kế hoạch của Joe Biden: ZERO, QUỲ LẠY TALIBAN!

Tư cách và liêm chính không có! Chẳng trách gì chính trị gia Joe Biden đã không ngần ngại hy sinh hằng triệu người Việt Nam năm 1975, và 2021 đến phiên hằng triệu người Afghanistan bị bỏ rơi không thương tiếc. Đặc biệt, 2021 bàn tay Joe Biden còn dính thêm máu của chính quân nhân Hoa Kỳ. Trong 18 tháng trước ngày này, không hề có một binh sĩ Hoa Kỳ hay đồng minh hy sinh! Tám tháng đầu của nhiệm kỳ, ngài 46 đã đưa 13 đứa con ưu tú của Hoa Kỳ ra đi một cách vô lý!

Joe Biden đã hy sinh 13 quân nhân Mỹ, và biết đâu đó, từ nay đến ngày 31 tháng 8 năm 2021 còn thêm những ra đi đau đớn cho dân chúng Hoa Kỳ. Tất cả chỉ để phục vụ cho mục tiêu chính trị của tên đồ tể máu lạnh!

Những ai từng bỏ phiếu cho Joe Biden, hãy xin Thiên Chúa và Đức Phật tha tội cho mình! Lá phiếu của các bạn đã tạo ra 13 cái chết oan uổng hôm nay. Chúng tôi cũng xin Thượng Đế soi sáng cho các bạn trong kỳ bầu cử 2022. Amen!

Nguyễn Tường Tuấn

Dr. Malone and Dr. Navarro - The Most Important Conversation of 2021



 

Chiếc Vòng Đeo Cổ - The Necklace

Bùi Phạm Thành

Cô gái ấy là một thiếu nữ trẻ xinh đẹp và quyến rũ, được sinh ra, như thể là một run rủi của số phận, vào một gia đình nghèo, với người cha là thư ký. Cô không có của hồi môn, không có hy vọng, không có cách nào được những người đàn ông giàu có và danh giá biết đến, tìm hiểu, yêu, và kết hôn; vì vậy cô ấy đã kết hôn với một nhân viên thư ký cấp thấp của Bộ Giáo Dục.

Phục sức của cô ta rất giản dị vì không có những bộ quần áo đẹp, bởi vậy cô ta không vui với cảm giác như người bị rơi xuống từ một vị trí cao đẹp hơn. Vì đối với phụ nữ không có giai cấp hay thứ bậc cao trong xã hội, tuy rằng có nhan sắc, duyên dáng và quyến rũ cũng chẳng thay đổi được gì trước hoàn cảnh của gia đình. Chỉ có sự khéo léo bẩm sinh, bản năng thanh lịch, một trí óc thông minh là thứ bậc duy nhất của họ, để khiến người phụ nữ bình dân được xem là ngang bằng với những quý cô, quý bà ở giai cấp thượng lưu.

Mathilde đã cảm thấy đau khổ không ngừng, cô ta thầm nghĩ bản thân của cô, đáng lý, được sinh ra để tận hưởng những món ngon, vật lạ, và mọi thứ xa xỉ. Cô ta đau khổ trước sự nghèo nàn của gia đình, trước sự trống trải không vật trang trí của của bốn bức tường, những chiếc ghế tồi tàn, những tấm rèm xấu xí. Tất cả những thứ đó, mà một người phụ nữ khác sẽ không bao giờ phải dùng đến, đã tra tấn cô ta, và khiến cô ấy tức giận. Hình ảnh một phụ nữ bình dân ở thành phố Breton nhỏ bé làm công việc nhà khiêm tốn đã khơi dậy trong cô những nỗi hối hận tuyệt vọng và những giấc mơ hoang mang. Cô nghĩ đến những căn phòng được treo bằng tấm thảm phương Đông sặc sỡ, được chiếu rọi bởi ánh sáng của những chiếc nến gắn trên những chân bằng đồng bóng loáng, và về đôi tay dựa trạm trổ thật đẹp của những chiếc ghế bành lớn đặt bên cạnh lò sưởi bập bùng lửa ấm. Cô nghĩ về những hành lang dài dẫn tới phòng khách được trang trí bằng những giải lụa đắt tiền, những chiếc tủ trang nhã chứa những vật vô giá và những căn phòng tiếp khách đầy hương thơm để trò chuyện lúc 5 giờ chiều với những người bạn thân thiết, với những người đàn ông nổi tiếng được nhiều người biết đến, những người mà tất cả phụ nữ đều ghen tị và đều mong muốn được họ để ý đến.

Khi cô ngồi xuống ăn tối, trước chiếc bàn tròn phủ khăn trải bàn đã dùng từ ba ngày qua, đối diện với chồng cô, người đang mở vung liễn súp và tuyên bố với vẻ thích thú, “Ồ, món súp thật ngon! Tôi không biết có món gì ngon hơn thế nữa,” cô ấy đang nghĩ về những bữa tối sang trọng, về những món đồ bằng bạc sáng lấp lánh, về tấm thảm trải dài trên những bức tường có thêu những nhân vật cổ xưa và những con chim lạ đang bay giữa khu rừng cổ tích; và cô ấy đang nghĩ về những món ăn ngon được bày trên những chiếc đĩa tuyệt đẹp và về những lời khen và nụ cười dịu dàng trong khi đang thưởng thức những món ăn tuyệt vời.

Cô không có áo dạ hội, không có đồ trang sức, không có gì cả. Và cô không thích gì ngoài những thứ đó. Cô ta cảm thấy cô được sinh ra để có những thứ đó. Cô ta sẽ rất hài lòng khi bị người khác ghen tị, cô muốn được quyến rũ, được săn đón.

Cô có một người bạn, một người bạn học cũ, người này rất giàu có, và đó cũng là người mà cô không muốn gặp nữa, vì sẽ cảm thấy rất buồn khi quay trở về nhà.

Nhưng vào một buổi tối, chồng cô về đến nhà với vẻ mặt hân hoan và cầm trên tay một chiếc phong bì lớn.

“Đây,” anh ta nói, “có một tin vui đặc biệt cho em.”

Cô nhanh chóng xé phong bì và rút ra một tấm thiệp với những dòng chữ:

"Bộ trưởng Bộ Giáo Dục và Bà Georges Ramponneau trân trọng mời Ông Bà Loisel tham dự buổi dạ vũ tại đại sảnh đường của Bộ vào tối thứ Hai, ngày 18 tháng Giêng."

Thay vì vui mừng, như chồng cô đã hy vọng, cô ném tấm thiệp mời lên bàn và lẩm bẩm:

- Anh muốn em phải làm gì với nó?

- Sao vậy em? Anh nghĩ rằng em sẽ vui mừng. Em rất ít khi đi ra ngoài, và đây là một cơ hội tốt. Anh đã cố gắng rất nhiều để có được tấm thiệp này. Mọi người đều muốn tham dự; đây là một buổi dạ vũ rất chọn lọc, rất ít nhân viên được mời. Tất cả các nhân vật cao cấp của Bộ và giới thượng lưu sẽ đều sẽ có mặt ở đó.

Cô ta nhìn chồng với ánh mắt cáu kỉnh:

- Vậy thì anh muốn em sẽ mặc thứ gì trên người?"

Người chồng thì thực sự đã không nghĩ đến điều đó. Anh ta lắp bắp:

- Anh thấy chiếc váy em mặc hôm đi xem hát trông rất đẹp, đối với anh.

Người chồng dừng bặt khi thấy vợ đang khóc. Hai giọt lệ từ khóe mắt đang từ từ chảy xuống đôi bờ môi. Anh vội vã hỏi:

- Sao vậy em? Có chuyện gì vậy?

Bằng một cố gắng phi thường, cô ta đã chiến thắng nỗi đau của mình và trả lời bằng một giọng bình tĩnh, trong khi lau đôi má ướt:

- Không có gì. Chỉ là em không có áo dạ hội, và như thế, em không thể đến dự buổi dạ vũ này. Hãy đưa thiệp mời này cho một đồng nghiệp nào đó của anh có vợ với nhiều trang phục đẹp hơn em.

Người chồng cảm thấy tuyệt vọng. Nhưng anh ta lại tiếp tục:

- Xem nào, Mathilde. Với giá bao nhiêu để có một chiếc áo dạ hội phù hợp, mà sau đó em có thể dùng vào những dịp khác nữa – một chiếc áo không quá xa xỉ?

Cô ta lặng thinh suy nghĩ vài giây, tính nhẩm và tự hỏi mình có thể đòi hỏi một số tiền như thế nào để không bị từ chối ngay lập tức, cùng với một câu than thở từ người chồng, chỉ là một viên thư ký thường trong xã hội.

Sau cùng cô ta ngập ngừng trả lời:

- Em không biết chính xác giá là bao nhiêu, nhưng em nghĩ rằng với bốn trăm franc thì có thể xoay sở được.

Người chồng hơi tái mặt, bởi vì nó tương đương với số tiền mà anh ta đã dành ra để mua một khẩu súng săn để tự thưởng cho mình trong một cuộc săn bắn vào mùa hè năm sau trên cánh đồng Nanterre, cùng với một số bạn hữu đã từng cùng nhau đi săn chim ở đó.

Nhưng anh ta nói:

- Không sao. Anh sẽ cho em bốn trăm franc. Và em hãy cố gắng để có một chiếc áo dạ hội thật đẹp.

Ngày dạ hội gần kề và cô Loisel lại có vẻ buồn bã, bứt rứt, lo lắng, tuy rằng chiếc áo dạ hội của cô đã sẵn sàng. Một buổi chiều, người chồng nói:

- Có chuyện gì vậy? Ba ngày qua, trông em có vẻ gì rất lạ.

- Em cảm thấy thật khó chịu khi không có một món đồ trang sức nào để đeo. Em trông như một kẻ nghèo nàn. Thế cho nên gần như không muốn đi dự dạ hội chút nào nữa cả.

- Em có thể trang sức bằng những đoá hoa tươi. Chúng hiện đang là thời trang trong năm. Với mười franc, em có thể mua được hai hoặc ba bông hồng rất đẹp.

Cô xem ra không dễ bị thuyết phục.

- Không, không có gì xấu hổ hơn là trông có vẻ nghèo nàn giữa những người phụ nữ giàu có khác.

Người chồng nói:

- Vậy thì sao em không đến gặp bạn em, bà Forestier, và yêu cầu bà ta cho em mượn một ít đồ trang sức. Em là bạn thân của bà ta mà.

Người vợ thốt lên một lời sung sướng:

- Đúng vậy! Thế mà em không nghĩ ra.

Ngày hôm sau, cô ta đến gặp người bạn thân của mình và kể cho cô ấy nghe về nỗi ray rứt của mình.

Bà Forestier đi đến tủ quần áo có chiếc gương lớn, lấy ra một hộp đựng nữ trang lớn, mở ra và nói với cô Loisel:

- Bạn hãy tuỳ ý lựa chọn.

Lần đầu tiên cô được nhìn thấy một số vòng đeo tay, một chiếc vòng đeo cổ bằng ngọc trai, sau đó là một bộ thập tự giá bằng vàng của Venice với những viên đá quý, thật đẹp. Cô thử các đồ trang sức trước gương, do dự và không thể quyết định. Cô hỏi:

- Bạn còn thứ gì khác nữa không?

- Ồ, có chứ. Thế nhưng tôi không thể đoán là bạn thích gì.

Đột nhiên cô nhìn thấy trong một chiếc hộp được lót bằng vải sa tanh đen, một chiếc vòng đeo cổ kim cương tuyệt đẹp, và trái tim cô đập rộn ràng trong niềm khao khát khôn nguôi. Tay cô run lên khi cầm lấy nó. Cô đeo nó lên cổ, bên ngoài cổ áo cao, và ngây ngất trước hình ảnh của mình trong gương.

Sau đó, cô ấy hỏi, ngập ngừng, và lo lắng:

- Bạn cho tôi mượn chiếc vòng này, chỉ chiếc vòng này thôi, được không?

- Không có gì. Dĩ nhiên là được.

Cô vòng tay qua cổ bạn mình, và tặng bạn một chiếc hôn trên má thật nồng thắm, và trở về nhà với báu vật đó.

Trong buổi tối dạ tiệc, Loisel đã thoả ước vọng từ bao lâu nay. Cô ta xinh đẹp hơn bất kỳ người phụ nữ nào khác, thanh lịch, duyên dáng, tươi cười và vui vẻ. Tất cả những người đàn ông đều nhìn cô, hỏi tên cô, tìm cách tự giới thiệu. Tất cả các thành viên cao cấp của Bộ đều mong muốn được khiêu vũ cùng cô. Cô được chính ông bộ trưởng ngỏ lời khen ngợi.

Cô ta đã khiêu vũ trong sự sung sướng, với niềm đam mê, say đắm trong khoái lạc, quên đi tất cả mọi thứ xung quanh, trong niềm hân hoan, tự hào về sắc đẹp của cô, trong vinh quang của sự thành công, trong một đám mây hạnh phúc bao gồm tất cả sự tôn trọng, ngưỡng mộ, những khao khát trổi dậy và ý nghĩa của chiến thắng đó là hương vị rất ngọt ngào đối với trái tim của người phụ nữ.

Cô ta rời buổi dạ vũ vào khoảng bốn giờ sáng. Chồng cô đã ngủ từ nửa đêm trong một căn phòng nhỏ vắng vẻ với ba người đàn ông khác có vợ cũng đang say mê với đêm dạ vũ.

Người chồng quàng lên vai vợ một chiếc áo choàng ấm mà anh đã mang theo, một chiếc khăn choàng xoàng xĩnh, nghèo nàn, của giới bình dân, thật tương phản với vẻ sang trọng của chiếc áo dạ hội mà cô đang mặc. Cô cảm thấy ngượng về điều này và muốn tránh để không bị nhìn thấy bởi những người phụ nữ khác, những người đang khoác trên mình những chiếc áo lông đắt giá.

Người chồng níu cô lại, nói:

- Chờ anh một chút. Ra ngoài bây giờ em sẽ bị cảm lạnh. Để anh gọi taxi.

Nhưng cô không nghe anh ta và nhanh chóng đi xuống cầu thang. Khi đến đường, họ không thể tìm thấy một chiếc xe taxi nào cho dù đã gọi khản cổ với những chiếc taxi chạy qua ở khoảng xa.

Họ đi về phía sông Seine trong tuyệt vọng, rùng mình vì lạnh. Cuối cùng, họ cũng tìm được một chiếc taxi cũ mèm, có lẽ chỉ dám xuất hiện trong đêm tối vì sẽ để lộ ra sự xấu xí của nó vào ban ngày, đó là những chiếc taxi không bao giờ được nhìn thấy quanh Paris cho đến khi trời tối.

Chiếc taxi xấu xí đó đưa họ về đến nơi ở của họ ở Rue des Martyrs, và với dáng điệu mệt mỏi, họ đã lê từng bước chân trên chiếc cầu thang để lên căn phòng của mình. Đối với cô thì mọi việc đã xong. Nhưng đối với người chồng, thì anh ta phải có mặt tại sở lúc mười giờ sáng hôm đó.

Cô cởi chiếc áo choàng của mình, và đứng trước tấm kính để một lần nữa nhìn thấy chính mình trong tất cả vinh quang vừa đạt được của cô ta. Nhưng đột nhiên cô ta bật lên tiếng la hốt hoảng. Bởi vì chiếc vòng đã không còn trên cổ cô ta nữa!

- Chuyện gì vậy em?

Với khôn mặt thất thần, cô quay về phía chồng:

- Em đã ... em đã ... em đã đánh mất chiếc vòng đeo cổ của Bà Forestier

Và nước mắt của cô tuôn dài trên má.


Người chồng ngơ ngác đứng lặng người, lắp bắp:


- Cái gì! ... Tại sao? ... Không thể nào!



Và rồi cả hai vợ chồng lục lọi từng nếp gấp của chiếc áo dạ hội, trong túi, tất cả mọi nơi, nhưng vẫn không tìm thấy nó.

Người chồng hỏi:

- Em có chắc là em vẫn còn đeo nó khi rời dạ hội?

- Chắc chắn. Em vẫn còn cảm thấy nó trên cổ khi ra phòng ngoài, lúc ra về.

- Có thể em đã làm mất nó khi đi trên đường, thế nhưng chúng ta phải nghe thấy khi nó rơi xuống đường. Hay là nó rơi trên xe taxi?

- Có thể là vậy. Anh có nhớ số của chiếc taxi đó không?

- Không. Còn em thì sao?

- Cũng không.

Họ nhìn nhau trong ánh mắt kinh hoàng. Sau cùng thì người chồng mặc quần áo vào:

- Anh sẽ đi bộ lại quãng đường mà chúng ta đã đi qua, xem có thể tìm thấy nó không.

Anh chồng bước ngay ra khỏi nhà, và người vợ thẫn thờ ngồi bệt trên chiếc ghế để chờ chồng. Đầu óc trống rỗng, cô ta không còn một chút sức lực nào để lê mình đến chiếc giường ngủ.

Người chồng trở về lúc bảy giờ sáng, không tìm thấy gì cả.

Anh ta đã ghé qua sở cảnh sát để khai báo, đến toà báo để đăng giải thưởng cho người nhặt được; anh cũng đến hãng taxi, khắp nơi, chỗ nào cho anh chút hy vọng mỏng manh là sẽ tìm được chiếc vòng đeo cổ đó.

Người vợ thì đã ngồi yên trên chiếc ghế để chờ chồng trong trạng thái lo sợ cùng cực trước tình thế khủng khiếp như thế này. Và rồi người chồng đã trở về với đôi bàn tay không. Anh nói:

- Em nên viết thư cho bạn em và nói rằng em đã vô tình làm gẫy cái khoen cài của chiếc vòng và đã đem ra tiệm để sửa. Như thế chúng ta sẽ có thời gian để tìm cách hoàn trả lại cho bạn em.

Người vợ đã viết như lời người chồng nói.

Đến cuối tuần thì họ đã hoàn toàn thất vọng. Và cả hai vợ chồng trông đã già đi cả năm tuổi.

- Chúng ta phải tìm cách thay thế chiếc vòng đã mất.

Ngày hôm sau họ đem chiếc hộp đến tiệm bán nữ trang, với tên in trên chiếc hộp đó, để hỏi thăm. Thế nhưng tiệm kim hoàn cho biết:

- Chúng tôi không bán loại nữ trang này, mà chỉ cung cấp hộp đựng nữ trang mà thôi.

Và rồi, họ đi từ tiệm kim hoàn này sang tiệm kim hoàn khác, tìm kiếm một chiếc vòng cổ giống như đã mượn, cố gắng để tìm cho thật giống, cả hai đều chán chường và đau buồn.

Và sau cùng thi họ tìm thấy, trong một cửa hàng nữ trang ở Palais Royal, một chiếc vòng đeo cổ kim cương, mà đối với họ, dường như giống hệt với chiếc vòng mà họ đã đánh mất. Nó trị giá bốn mươi ngàn franc. Và họ được cho biết là có thể mua với giá ba mươi sáu ngàn franc.

Vì vậy, họ xin tiệm kim hoàn đừng bán nó trong ba ngày. Và họ đã trả giá được là ba mươi bốn nghìn franc, phòng trường hợp họ sẽ tìm thấy sợi dây chuyền bị mất trước cuối tháng Hai.

Anh Loisel hiện có mười tám nghìn franc mà cha anh đã để lại cho anh. Anh ta sẽ vay phần còn lại.

Anh ta đã vay mượn khắp nơi, một ngàn franc nơi này, năm trăm franc nơi khác, thậm chí năm franc ở đây, ba franc ở kia. Anh ta đã ghi chép cẩn thận, bằng lòng vay mượn với tất cả điều kiện của những người cho vay, cho dù với giá cắt cổ, thậm chi chưa chắc có thể trả nợ được, bất chấp mọi nguy hiểm đến tính mạng. Anh ta đã đã đem tất cả những ngày còn lại của cuộc đời mình, liều mạng ký vào những tờ giao kèo vay nợ mà không hề biết liệu mình có thể hoàn trả được nó hay không; và, sợ hãi vì những rắc rối sẽ xảy đến, bởi sự khốn khổ đen đủi sắp ập đến với anh ta, bởi viễn cảnh của tất cả những hậu quả về vật chất và tinh thần mà anh ta sẽ phải chịu đựng. Anh ta đã mua được chiếc vòng đeo cổ mới, sau khi đặt đặt lên quầy của tiệm kim hoàn ba mươi sáu nghìn franc.

Khi cô Loisel đem trả lại chiếc vòng đeo cổ, bạn cô, bà Forestier đã nói với cô ta với vẻ lạnh lùng:

- Bạn nên trả lại tôi sớm hơn; vì tôi cần nó.

Cô Loisel đã không dám mở chiếc hộp, vì sợ rằng người bạn sẽ nhận ra không phải là chiếc vòng đã cho mượn. Nếu người bạn biết ra sự thay thế, bà ta sẽ nghĩ gì, sẽ nói gì? Bà ta có thể sẽ nghĩ rằng cô Loisel là một kẻ gian chăng?

Và như thế, cô Loisel đã thấu hiểu được sự đau khổ khủng khiếp của những người nghèo. Tuy nhiên, cô ấy đã chịu đựng phần của mình, và làm một hành động rất can đảm và anh hùng một cách thật là đột ngột. Món nợ khủng khiếp đó sẽ phải trả. Cô và chồng sẽ trả nó. Họ từ bỏ tất cả những gì đang có; họ đã thay đổi chỗ ở, và thuê một căn gác tồi tàn làm nơi trú ngụ.

Cô ấy đã phải làm những công việc nặng nhọc như những công việc giữ gìn, lau chùi nhà bếp bẩn thỉu, ghê tởm. Cô rửa bát, dùng những ngón tay xinh xắn và móng tay hồng hào của mình trên những chiếc xoong, chảo đầy dầu mỡ. Cô đã giặt khăn trải giường bẩn, áo sơ mi và khăn lau bát đĩa, rồi đem phơi trên những sợi dây phơi quần áo; sáng nào cô cũng phải lê đôi dép xuống phố và gánh nước thuê, chỉ dừng lại thở mỗi khi quá mệt. Và ăn mặc như một phụ nữ bần cùng, khi đến những hàng bán trái cây, tạp hóa, bán thịt, với chiếc giỏ trên tay, cô đã mặc cả, tiết kiệm, bảo vệ số tiền khốn khổ của cô ta, từng đồng xu một.

Hàng tháng, họ phải đối diện với những giấy tờ vay mượn đáo hạn, năn nỉ xin thêm thời gian, khất lần, xin gia hạn...

Chồng cô thì phải làm việc thêm vào buổi tối, trong đêm khuya anh ta sao chép bản thảo, giấy tờ cho khách hàng với giá rẻ mạt, chỉ có 5 xu một trang.

Cuộc sống ấy đã kéo dài suốt mười năm.

Sau mười năm, họ đã trả được tất cả những món nợ, tất cả, kể cả những món nợ cho vay cắt cổ.

Cô Loisel giờ trông đã già. Cô đã trở thành người phụ nữ của những gia đình nghèo khó - mạnh mẽ, cứng rắn và thô kệch. Với mái tóc bù xù, váy áo xộc xệch và bàn tay thô kệch, cô ta thường to tiếng trong khi lau rửa sàn nhà với những vũng nước lớn. Nhưng đôi khi, lúc chồng cô còn đang làm việc ở văn phòng, cô ngồi xuống chiếc ghế gần cửa sổ và nghĩ về buổi tối đầy hoan lạc cách đây rất lâu, về buổi dạ vũ mà cô là người rất đẹp và rất được ngưỡng mộ.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô ấy không làm mất chiếc vòng đeo cổ đó? Ai biết? Ai biết? Cuộc đời thật kỳ lạ và thay đổi làm sao! Một vật nhỏ bé có thể làm nên hoặc hủy hoại cuộc đời của chúng ta !

Thế rồi vào một ngày chủ nhật, khi đang đi dạo ở đại lộ Champs Elysees để khuây khoả bản thân sau những vất vả trong tuần, cô chợt nhận ra một người phụ nữ đang dắt theo một đứa trẻ. Đó là bà Forestier, vẫn trẻ, vẫn đẹp, vẫn quyến rũ.

Cô Loisel cảm thấy rất xúc động. Cô ấy tự hỏi có nên nói chuyện với bà ta không? Được chứ. Cô ta đã trả xong nợ, cô sẽ kể cho bà ta nghe tất cả về điều đó. Tại sao lại không?

Và cô Loisel đã đi đến trước mặt bà Forestier.


- Chào bạn, chúc bạn một ngày tốt lành, Jeanne.



Bà Forestier, ngạc nhiên khi được người nghèo nàn xưng hô một cách quen thuộc với mình, bà hoàn toàn không nhận ra cô Loisel, và lắp bắp:


- Thưa bà! ... Tôi không biết ... Chắc bà đã lầm người...

- Không lầm đâu. Tôi là Mathilde Loisel.

Bạn của cô ta đã kêu to:

- Ôi, Mathilde, sao lại ra như thế này? Người bạn đáng thương của tôi! Bạn đã quá thay đổi!

- Đúng vậy, tôi đã có một cuộc sống rất khổ cực, kể từ lần cuối tôi nhìn thấy bạn, và sự nghèo khổ cùng cực này là do bạn mà ra!

- Do tôi làm ra? Tại sao vậy?

- Bạn có nhớ chiếc vòng đeo cổ kim cương mà bạn cho tôi mượn để đeo ở buổi dạ vũ ở bộ Giáo Dục không?

- Nhớ. Mà sao vậy?

- Tôi đã làm mất nó.

- Bạn nói gì tôi không hiểu. Bạn đã đem nó trả lại cho tôi rồi mà.

- Đúng. Tôi đã trả lại bạn bằng một chiếc khác giống hệt như nó. Và chúng tôi đã mất mười năm để trả nợ cho nó. Bạn có thể hiểu rằng điều đó không hề dễ dàng đối với chúng tôi, những người không có gì. Nhưng cuối cùng thì cũng đã xong, và tôi rất vui.

Bà Forestier khựng lại:

- Bạn nói rằng bạn mua một chiếc vòng kim cương khác để trả cho tôi?

Với nụ cười hãnh diện trên môi, Loisel tự hào:

- Đúng vậy. Như thế là bạn chưa bao giờ nhận ra điều đó! Chúng rất giống nhau phải không?

Bà Forestier, vô cùng xúc động, nắm chặt lấy tay người bạn thân từ thuở thiếu thời, giọng nói chìm trong tiếng nấc nghẹn ngào:

- Ôi, Thật tội nghiệp cho người bạn của tôi! Chiếc vòng đeo cổ của tôi chỉ là hàng giả để trang sức! Nó chỉ trị giá nhiều nhất là năm trăm franc mà thôi!

Bùi Phạm Thành chuyển ngữ

Chú thích:

The Necklace by Guy de Maupassant Chuyện Chiếc Vòng Đeo Cổ (1884) là một truyện ngắn và cũng là một câu chuyện đạo đức nổi tiếng được đọc nhiều trong các lớp học trên khắp thế giới.

Tesla và lời cảnh báo với các công ty nước ngoài muốn ‘làm ăn’ với Đảng Cộng Sản Tàu

Ngọc Mai


Tỷ phú người Mỹ, CEO của Tập đoàn Tesla, ông Elon Musk


Nữ doanh nhân, nhà văn và diễn giả người Mỹ Helen Raleigh đã có bài bình luận với tiêu đề “Tesla và lời cảnh báo với các công ty nước ngoài muốn ‘làm ăn’ với ÐCST” đăng trên trang The Federalist. Trong bài viết của mình, bà Helen đã phân tích tình hình của Tesla tại Tàu Cộng như một tài liệu tham khảo cho các công ty đa quốc gia đang muốn bắt tay hợp tác với ÐCST.


Dưới đây là bài bình luận của bà.


Trong bối cảnh ĐCST tổ chức lễ kỷ niệm 100 năm ngày thành lập, nhiều người dân quốc tế đã phản ứng với sự châm biếm và đặt câu hỏi về hồ sơ nhân quyền của ĐCST. Tuy nhiên, CEO Tesla Elon Musk đã đăng trên Twitter và Weibo ca ngợi sự thịnh vượng của nền kinh tế Tàu Cộng.


Trang Bloomberg đưa tin, hãng xe điện Tesla đang gặp khó khăn ở Tàu Cộng. Do đó, Musk rõ ràng muốn làm hài lòng ĐCST để cứu công ty của mình.


Ðừng bao giờ thỏa thuận với ma quỷ

Bà Helen cho biết, cách đây không lâu, Bắc Kinh đã trải thảm đỏ cho Musk để thu hút hãng xe Tesla đến Tàu Cộng đại lục. Chính quyền Tàu Cộng đã đồng ý biến Tesla trở thành công ty ô tô nước ngoài đầu tiên có công ty con thuộc sở hữu hoàn toàn tại Tàu Cộng.


Ngược lại, tất cả các nhà sản xuất ô tô nước ngoài khác, bao gồm Ford và General Motors, phải chọn hợp tác với các công ty địa phương của Tàu Cộng và thành lập liên doanh trước khi có thể thâm nhập thị trường Tàu Cộng. Năm 2018, Tesla đã mở một nhà máy ở Thượng Hải. Chính phủ Tàu Cộng đã cung cấp các khoản giảm thuế và cho vay giá rẻ. Vì vậy, xe Tesla đủ điều kiện nhận trợ cấp hào phóng “Made in China” từ Ðảng Cộng sản Tàu Cộng.


Trong đợt dịch COVID-19 năm ngoái, khi hầu hết các khu vực của Tàu Cộng đang phải phong tỏa, thì ĐCST lại cho phép chi nhánh Tesla trong nước nhanh chóng mở cửa trở lại vào tháng 2 và cung cấp “hỗ trợ hào phóng” cho nhà máy.

Theo báo cáo của Bloomberg, các nhân viên Tàu Cộng của Tesla đã được hỗ trợ đi lại bằng xe bus do chính phủ cung cấp. Công nhân Tesla có đủ khẩu trang N95. Không giống như nhiều công ty, Tesla đã nhận được một số lượng lớn các thiết bị và dụng cụ bảo hộ y tế do chính phủ cấp phát. Nhà máy của Tesla cũng được phun khử khuẩn.


Tác giả cho hay,  trong khi các nhà sản xuất ô tô nước ngoài khác ở Tàu Cộng, từ BMW đến Ford đều không được phép khởi động lại dây chuyền sản xuất trong thời gian dịch bệnh thì Tesla đã âm thầm bắt đầu hoạt động lại. Trong báo cáo thu nhập năm 2020 của Tesla, công ty con ở Tàu Cộng chiếm 20% doanh thu toàn cầu và giúp Musk trở thành người giàu nhất thế giới.


Nhử mồi rồi đàn áp

Bà Helen cho biết, sự nhiệt tình của ĐCST đối với Tesla dường như đã đột ngột dừng lại trong năm nay.


Bloomberg đưa tin, vào tháng 2, cơ quan quản lý của Bắc Kinh đã triệu tập các giám đốc điều hành của Tesla tại Tàu Cộng để bày tỏ quan ngại về chất lượng và độ an toàn của xe hơi Tesla. Sau cuộc họp, Tesla đã đưa ra một tuyên bố xin lỗi đáng xấu hổ, nói rằng họ “chân thành chấp nhận những lời chỉ trích và hướng dẫn từ các cơ quan chính phủ” và [sẽ] “phản tỉnh sâu sắc về những thiếu sót của mình”.

Sau đó, chính phủ Tàu Cộng đã cấm xe Tesla đi vào khu quân sự và khu nhà ở của họ, vì cho rằng camera trên xe Tesla sẽ gây ra rủi ro về bảo mật dữ liệu. Tỷ phú Musk đã hứa với các quan chức rằng, tất cả dữ liệu do Tesla thu thập ở Tàu Cộng đại lục sẽ được lưu trữ tại nước này.


Vào tháng 4, video một chủ sở hữu xe Tesla người Tàu Cộng tuyên bố “hệ thống phanh của Tesla bị lỗi” đã lan truyền ở Tàu Cộng và được xem hơn 200 triệu lần. Cần phải biết rằng đôi khi ĐCST sẽ tuyên truyền hoặc thúc đẩy các vụ phản đối trên mạng để đạt được các mục tiêu chính trị của mình.


“Mặc dù không có dữ liệu đáng tin cậy nào để chứng minh cho tuyên bố của chủ sở hữu chiếc xe [rằng hệ thống phanh bị lỗi], nhưng Tesla một lần nữa đưa ra lời xin lỗi công khai và đã tự hạ nhục mình trong bối cảnh cơn giận dữ trên mạng ngày càng gia tăng. Tuy nhiên, Tân Hoa xã của ĐCST vẫn chỉ trích lời xin lỗi của Tesla là không chân thành”. Theo dữ liệu từ công ty nghiên cứu JL Warren Capital, các đơn đặt hàng mới đã giảm 50% kể từ thời điểm bôi nhọ video của Tesla xuất hiện trên mạng.


ĐCST dạy Tesla thế nào là chế độ độc tài?

Bà Helen nói, để ngăn chặn doanh số sụt giảm hơn nữa, chi nhánh Tesla tại Tàu Cộng đã làm một điều không tưởng tại Mỹ. Theo Bloomberg, Tesla phàn nàn rằng, họ tin mình đã bị tấn công vô cớ trên mạng xã hội và yêu cầu chính phủ Tàu Cộng sử dụng quyền kiểm duyệt để chặn một số bài đăng. Việc một công ty Mỹ nhờ chính quyền độc tài giúp kiểm duyệt ngôn luận đánh dấu một mức thấp mới trong nhân cách của Tesla và ban lãnh đạo của công ty này.


Vào tháng 6, chính phủ Tàu Cộng đã giáng một đòn mạnh nhất vào chi nhánh Tàu Cộng của Tesla, ra lệnh cho công ty thu hồi gần như toàn bộ số xe đã bán tại Tàu Cộng để “sửa chữa” một vấn đề gọi là phần mềm. Trong khi Tesla đang thu hồi xe điện thì các nhà sản xuất ô tô điện khác của Tàu Cộng như Nio đang vượt qua Tesla với các lựa chọn thay thế rẻ hơn và thiết kế độc đáo.


Tác giả phân tích, đây là một ví dụ điển hình về chiến lược “Nhử mồi rồi đàn áp” của ĐCST. Cựu quan chức ĐCST, bà Thái Hà (Cai Xia) giải thích cách thức hoạt động của chiến lược này: “Họ [ĐCST] sẽ sử dụng ngôn ngữ hấp dẫn để lừa các công ty đa quốc gia vào Tàu Cộng, nhưng sau đó các công ty này sẽ sớm nhận ra rằng họ đã rơi vào bẫy: Họ phải chuyển giao công nghệ của mình hoặc họ sẽ phải đối mặt với việc đóng cửa. Sau khi có được công nghệ nước ngoài, ĐCST thường sẽ tìm ra cách để buộc các công ty này rời khỏi thị trường Tàu Cộng”.

 

Chính phủ Tàu Cộng đã dụ Tesla đến Tàu Cộng với một mục đích đặc biệt: Giúp kích thích và phát triển ngành công nghiệp xe điện của Tàu Cộng. Trong kế hoạch công nghiệp Made in China 2025, chính phủ Tàu Cộng đã liệt kê xe điện là một trong 10 lĩnh vực sản xuất và công nghệ chiến lược mà quốc gia này nên thống trị. Mặc dù Tàu Cộng có thị trường xe điện lớn nhất thế giới, nhưng trước khi Tesla mở nhà máy ở Tàu Cộng, công nghệ và thiết kế của các hãng xe điện nội địa tụt hậu rất xa so với các đối thủ quốc tế.


Bà Helen phân tích, chi nhánh Tesla tại Tàu Cộng không chỉ là một nhà máy. Nó thuê và đào tạo nhân tài địa phương tham gia vào công việc nghiên cứu và phát triển tiên tiến. Kể từ khi Tesla mở nhà máy ở Tàu Cộng, công nghệ và thiết kế của các nhà sản xuất ô tô điện Tàu Cộng đã được cải thiện đáng kể. Ðây không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

 

ĐCST đã có những gì mà nó muốn

Có hai cách giải thích cho sự thay đổi thái độ của ĐCST đối với Tesla. Tác giả phân tích, thứ nhất, như mô tả của bà Thái Hà về chiến lược “Nhử mồi rồi đàn áp”, ĐCST có thể đã lấy được những gì nó muốn từ Tesla, chẳng hạn như quyền sở hữu trí tuệ liên quan đến xe điện. Do đó, ĐCST đã lợi  chủ nghĩa dân tộc và tình cảm chống Mỹ đang trỗi dậy của người Tàu Cộng để phát động chiến dịch phá hủy hình ảnh của Tesla và thúc đẩy người tiêu dùng Tàu Cộng mua ô tô điện sản xuất trong nước bởi các hãng xe do chính phủ hỗ trợ.


Thứ hai, Musk cũng sở hữu SpaceX, một thương hiệu sản xuất hàng không vũ trụ của Mỹ hợp tác chặt chẽ với chính phủ Hoa Kỳ để đưa tên lửa, tàu vũ trụ và phi hành gia vào không gian. ĐCST chưa bao giờ né tránh việc thể hiện ước mơ về không gian đầy tham vọng của mình.


Tuần trước, ba phi hành gia Tàu Cộng đã đi bộ ngoài không gian bên ngoài trạm vũ trụ mới của Tàu Cộng, đây là lần thứ hai trong lịch sử Tàu Cộng. Bởi vậy, bà Helen lập luận, thật hợp lý nếu cho rằng ĐCST buộc Musk phải chia sẻ công nghệ cao cấp của SpaceX bằng cách siết chặt chi nhánh Tesla tại Tàu Cộng.


Bài học cho những công ty nước ngoài muốn bắt tay với ĐCST

Tác giả cho rằng kinh nghiệm của chi nhánh Tesla tại Tàu Cộng sẽ là lời cảnh báo cho các công ty Mỹ khác đang bị ám ảnh bởi quy mô và tiềm năng của thị trường Tàu Cộng. Chính phủ Tàu Cộng có xu hướng xây dựng luật và quy định theo cách mà nó cho là phù hợp [với lợi ích bản thân] và áp dụng các quy định này theo ý muốn của đảng cầm quyền. Sự giàu có của doanh nghiệp Mỹ ở Tàu Cộng không được bảo đảm và có thể thay đổi nhanh chóng.


Chính phủ Tàu Cộng chỉ chấp nhận các công ty nước ngoài phát triển đủ lâu để “nuôi lớn” ngành công nghiệp trong nước. Một khi ĐCST đạt được những gì họ muốn, các công ty nước ngoài sẽ thấy rằng điều kiện thị trường đột nhiên trở nên khó khắn. Các đối thủ địa phương bắt đầu sử dụng công nghệ tương tự để sản xuất sản phẩm và dịch vụ rẻ hơn và nhanh hơn. Cơ quan quản lý của ĐCST sẽ khiến môi trường kinh doanh của các công ty nước ngoài trở thành địa ngục, và sự tồn tại lâu dài của các công ty này sẽ đứng trên bờ vực nguy hiểm.


Ngoài ra, đầu tư vào Tàu Cộng không còn là một quyết định thương mại thuần túy, nó còn là một lựa chọn chính trị. Bà Helen khuyên, Giám đốc điều hành của mọi công ty Mỹ phải nhận ra rằng bằng cách đầu tư vào Tàu Cộng, họ đang bơm máu cho một chế độ độc tài xấu xa. Một chế độ vi phạm nhân quyền nghiêm trọng, chống lại chính người dân của mình và vẫn là thù địch của tự do và dân chủ trên thế giới, và bất kỳ sự hợp tác hoặc thỏa hiệp nào với ĐCST tà ác cũng là sự tổn hại nghiêm trọng cho công ty và quốc gia của họ.


Ngọc Mai

 

Blog Archive