Noel trên đồi cao
Trên ngọn đồi cao heo hút giữa vùng ngã ba biên giới, cái lạnh cắt da của tháng Chạp len lỏi qua những kẽ lá, luồn vào từng căn lều dã chiến phong phanh.
Cả trung đội đã đóng quân ở đây quá hai mùa trăng, để canh giữ một vị trí chiến lược vô cùng trọng yếu.
Tất cả đường tiếp tế đều bằng không vận, hơn ba mươi người trai trẻ đầu bù tóc rối, ban ngày thực hiện những cuộc hành quân lục soát, đêm về chia nhau đi phục kích chung quanh sườn đồi để gìn giữ cứ điểm, và cũng là cách để bảo vệ sự an toàn cho chính họ.
Thời gian vùn vụt trôi qua, lại sắp hết năm, mà vẫn chưa có lệnh hoán đổi.
Noel năm nay, chẳng ai dám nghĩ đến việc ăn mừng.
Bầu không khí chiến tranh ngày càng căng thẳng khiến tất cả đều phải tập trung cao độ…
***
Vầng thái dương đã lẩn khuất sau rặng đồi phía tây, mà ánh nắng vàng úa còn vương vất trên những thảm cỏ tranh bên dưới.
Không gian thật tĩnh lặng. Trong căn chòi nhỏ, giữa đỉnh đồi, dựng tạm bợ bằng lá cây rừng để che mưa nắng, những người lính chưa đến phiên gác ngồi trầm ngâm suy gẫm thả hồn theo khói thuốc, hồi tưởng lại ngày tháng đã qua.
Những chiều dừng bước lưng đồi
Vàng tay khói thuốc, em ơi vẫn buồn…
Tuổi trẻ của họ đã hiến dâng cho Tổ Quốc, bao năm tháng dầm mưa dãi nắng, bao hiểm nguy gian khó chập chùng nhưng lòng không hề nao núng.
Bởi họ hiểu được rằng đó chẳng những là trách nhiệm của người trai khi non sông vang tiếng gọi, mà còn là niềm tự hào của cháu con Lạc Long, hơn bốn ngàn năm văn hiến, luôn vững tâm gìn giữ từng tấc đất quê hương.
Không gian lặng lẽ ấy đột nhiên bị phá vỡ bởi tất cả bỗng có một món quà thật bất ngờ, khi Trung sĩ Hưng, người lớn tuổi nhất trung đội, lôi từ trong ba lô ra một chiếc radio nhỏ.
Anh điều chỉnh tần số, và từ chiếc loa bé xíu vang lên giai điệu quen thuộc của ca khúc Đêm Thánh Vô Cùng.
Những âm thanh ấm áp ấy khiến cả nhóm lính trẻ cảm thấy lòng mình dịu lại.
-Nè, tụi bay, nhớ năm ngoái không? Tao với thằng Bình còn đi lễ Noel dưới phố Pleiku. Sau đó tà tà trên đường Hoàng Diệu uống cà phê tới khuya... Giờ thì...
Minh, một chàng lính trẻ gốc miền Nam, lên tiếng phá tan sự yên lặng.
-Ừ, giờ thì đồi cao này là nhà thờ của tụi mình…
Hưng cười, ánh mắt lấp lánh vẻ tinh nghịch.
Cảm hứng từ bài hát, Minh bỗng nảy ra một ý tưởng khá thú vị:
-Đêm nay sao mình không tổ chức mừng Noel ngay tại đây?
-Bằng cách nào? Bình hỏi lại
-Làm một cây thông nhỏ và một bữa ăn tối đàng hoàng.
Minh trả lời
-Ở đây thì kiếm đâu ra cây thông?
Lộc, một cậu lính khác, nhún vai.
-Cây thông thì không có, nhưng cây bụi thiếu giống gì dưới kia kìa. Chỉ cần cắt tỉa một chút, rồi trang trí bằng mấy dây đạn pháo là xong!
Minh hào hứng vẽ kế hoạch.
-Nhưng phải hỏi ý kiến thẩm quyền Tango trước đã, ổng có ok thì mới được làm…
Trung sĩ Hưng lên tiếng.
-Trung sĩ đi hỏi đi…
-Đúng rồi, Trung đội phó đi đi…
Mấy giọng nói cùng ồn ào vang lên.
Trung sĩ Hưng lặng lẽ châm một điếu Ruby Quân Tiếp Vụ, rồi đứng dậy, đi thẳng đến hầm chỉ huy của vị Trung đội trưởng.
Mười phút sau, anh quay lại tuyên bố:
-Thẩm quyền ok rồi, ổng cũng sẽ tham dự nữa, nhưng không được ồn ào quá, và các tiểu đội trưởng phải đôn đốc canh gác thiệt cẩn thận đó nha.
-Bữa nay hưu chiến mà Trung sĩ…
Lộc lên tiếng
-Đừng tin vào những gì vc nói…
Minh chêm vào
-Thôi bắt đầu đi, không còn nhiều thời gian nữa đâu…
Hưng ngắt ngang để chấm dứt câu chuyện giữa hai nguời lính.
Thế là sau một hồi bàn bạc, cả nhóm chia nhau thực hiện.
Mỗi người một việc: người đi chặt cây, kẻ lục trong ba lô những món đồ nho nhỏ xinh xinh để làm vật trang trí.
Ngay cả Hưng, người thường nghiêm nghị nhất, cũng nhiệt tình tham gia.
Lính thì lúc nào cũng “rốp rẻng”, nên chẳng bao lâu sau, tác phẩm của họ cũng đã hoàn thành.
Đêm Noel, dưới ánh trăng thượng tuần mờ mờ "cây thông đặc biệt” của trung đội đứng lặng lẽ giữa đồi cao.
Thân cây được buộc bằng dây đèn lấp lánh làm từ vỏ đạn đồng. Những vỏ đồ hộp được gắn thành "quà," và tận cùng trên đỉnh là một ngôi sao nhỏ, được cắt từ vỏ lon bia.
Sau khi ngắm đi ngắm lại thành quả của cả bọn, và chắc mẩm đã vừa ý, Minh nhìn đồng hồ đeo tay, nhắc nhở:
-Sắp đến nửa đêm rồi. Trung sĩ vô mời thẩm quyền Tango ra khai mạc tiệc “Rề vi don” đi.
-Khỏi mời, tôi có mặt đây rồi.
Tiếng Thụy vang lên khe khẽ, khiến mọi người đều giật mình, vì nãy giờ cả bọn chỉ chăm chú lo trang trí, nên không biết anh đã đứng quan sát việc làm của họ khá lâu.
Mọi người hào hứng ngồi quây quần chung quanh cây Noel trên những thùng đạn đại liên, và cả trên những cái nón sắt, mặc cho sương khuya đang thấm dần trên vai áo.
Trước mặt họ, những mảnh gỗ thùng đạn pháo binh được kê lại với nhau làm bàn, bày la liệt các món lương khô như thịt ba lát, gà hộp, trái cây hộp v.v…
Và đặc biệt là có chai “Ông già chống gậy” đặt giữa bàn.
Đó là tài sản quý báu mà Hưng đã cất từ lâu dưới tận đáy ba lô. Một chai Johnny Walker Red Label còn trong hộp.
Khi mọi người đã an vị, bằng một động thái nhẹ nhàng, sành điệu, Hưng nâng chai rượu lên, khui nắp rất cẩn trọng và thành kính như một tín đồ ngoan đạo đang thực hiện nghi thức tôn giáo, rồi anh rót vào cái vỏ lon bia, dùng làm ly, trao cho Thụy trước, sau đó tuần tự mỗi người đều có phần.
-Mời Tango. Nào, tất cả mọi người cùng chúc mừng Giáng Sinh!
Hưng nói, giọng chất chứa niềm vui pha lẫn chút nghẹn ngào.
Tiếng chúc tụng khe khẽ vang lên giữa không gian tĩnh lặng của đồi núi.
Những giọt nước sóng sánh, màu vàng nhạt vừa qua khỏi đầu lưỡi chưa trôi xuống cuống họng, đã tạo cho họ cảm giác ấm áp lạ lùng.
Trong khoảnh khắc ấy, tất cả đều quên đi những khó khăn, nhọc nhằn và hiểm nguy của đời lính.
Họ kể cho nhau nghe những câu chuyện quê nhà, những mối tình học trò, những kỷ niệm ấm áp của các mùa Noel trước. Bình thì thầm:
-Ước gì giờ này người yêu bé bỏng của tao thấy cảnh này, chắc cổ sẽ thương đời lính mình nhiều hơn.
-Hay giờ này cổ đang “dung dăng dung dẻ” với người khác…
Minh cà khịa với Bình.
-Còn khuya…Bình gắt lên, hơi to tiếng
-Thôi! Có Tango ở đây, tụi bay đừng làm mất vui buổi tiệc. Hưng dằn mặt ấy cậu nhỏ.
Không khí trở lại êm ắng như lúc ban đầu.
-Giờ này hẳn má tao đang quỳ bên hang đá cầu nguyện cho bọn mình…
Lộc nhấp một ngụm rượu nhỏ rồi nói, giọng xa vắng…
-Em thấy Tango hay “mần thơ” đăng trên báo Chiến Sĩ Cộng Hòa, dzậy bữa nay ông cho tụi em thưởng thức tài nghệ đi.
Minh gợi ý, khiến sáu bẩy cặp mắt đều đổ dồn về phía người Trung đội trưởng. Rồi cả bọn nhao nhao:
-Phải đó Tango, mần một bài thơ thiệt mùi mẫn…
-Mần đi Tango…
Biết không thể thoái thác được, Thụy hắng giọng, nói:
-Được rồi, tôi sẽ làm tặng anh em bốn câu lục bát, nói về buổi tiệc đêm nay. Nhưng đừng ồn ào quá.
Và anh bắt đầu đọc bằng giọng trầm ấm mấy câu thơ vừa ứng khẩu:
Giáng Sinh, đêm gió lạnh đầy,
Đồi cao lính trẻ sum vầy bên nhau.
Cây thông giản dị vươn cao,
Gạo sấy, thịt hộp ngọt ngào tình thương
-Hay quá là hay…
-“Bá chấy” luôn Tango ơi!
-“Hết xẩy” luôn, đúng là “xuất khẩu thành thơ”
Giữa lúc mọi người hào hứng với không khí vui vẻ ấy, bỗng nghe có tiếng sột soạt từ dưới sườn đồi vọng lên.
Cả nhóm lập tức chuyển sang trạng thái cảnh giác.
Súng đạn sẵn sàng trong tư thế chiến đấu.
-Có thể là địch quân, coi chừng chúng lại vi phạm lệnh hưu chiến…
Thụy ra hiệu cho tất cả im lặng.
Mọi người đang chú tâm theo dõi trong sự hồi hộp…Thì bỗng một chú chó nhỏ từ dưới chân đồi đang men theo đường mòn chạy về hướng trung đội.
Nó run rẩy trong cái lạnh, đôi mắt buồn bã nhìn họ.
Minh bước đến, bế chú chó lên, rồi nói đùa:
-Noel năm nay trung đội mình có thêm một thành viên mới. Đặt tên nó là Noel nha Tango!
Thụy cười nhẹ, không lộ vẻ phản đối.
Cả nhóm cũng bật cười theo. Chú chó nhỏ được quấn trong chiếc áo cũ của Lộc và đặt nằm gần bếp lửa được đào sâu dưới lòng đất.
-Ủa sao nó chạy từ dưới chân đồi lên đây mà không vướng mìn hay trái sáng vậy há? Minh buột miệng hỏi.
-Có lẽ đó cũng là một điều kỳ diệu mà chỉ ơn trên mới biết được.
Hưng nói có vẻ thành kính.
Không gian trở lại tĩnh lặng êm ắng, mặc cho chai rượu cạn dần, mặc cho những điếu thuốc được đốt lên lập lòe trong những bàn tay che kín, và mặc cho những giọt sương đêm đang thấm đẫm vai áo, những người tuổi trẻ ấy vẫn ngồi bên nhau, chờ đón giây phút thiêng liêng, đất trời giao hòa.
Dù không có tiếng chuông nhà thờ, không có những ánh đèn lộng lẫy, nhưng đêm ấy, những nguời lính trẻ đã tạo ra một bữa tiệc Noel đáng nhớ bằng chính tình đồng đội và sự lạc quan của những chiến sĩ đang chiến đấu vì lý tưởng quốc gia dân tộc.
-Nè, biết đâu mai mình lại được về nhà.
Lộc nói, mắt hướng về bầu trời xa xăm.
-Ừa, nhưng nếu không thì sao?
Bình hỏi lại.
Hưng cười, vỗ vai cậu ta:
-Thì mình lại làm thêm một Noel ở đây nữa chứ sao. Quan trọng là ở bất cứ nơi đâu, tụi mình vẫn là một gia đình.
-Phải đó, dù ở bất cứ nơi đâu các em ạ! Chúng ta vẫn là một gia đình…
Thụy góp tiếng, giọng anh thật ấm áp, hàm chứa nhiều xúc động.
Trên ngọn đồi cao ấy, giữa khói sương chiến tranh, những người lính trẻ đã giữ được niềm tin và hy vọng.
Đêm Noel không chỉ là một ngày lễ, mà còn là biểu tượng của sự kết nối tình người với nhau.
Cả nhóm im lặng trong giây lát, như để suy gẫm về lời nói của người đơn vị trưởng, rồi tất cả cùng nâng cốc.
-Chúc mừng Giáng Sinh
-Merry Christmas…
-Chúc mừng Giáng Sinh
Noel 2024
Dương Thượng Trúc
Chú thích
-Réveillon de Noël: Bữa tiệc Giáng Sinh:
-Tango là cách gọi theo đặc lệnh truyền tin của người đơn vị trưởng có tên mà mẫu tự đầu là vần T… như Thụy, Tâm hoặc Trúc v.v…
No comments:
Post a Comment