Wednesday, July 3, 2024

Câu chuyện về nước mía

FB Tam An

Nước mía đối với người American gốc Âu, Mỹ nó rất chi là xa lạ. Cứ nói tới hai chữ "sugar" là người ta rùng mình, lắc đầu vì nhớ tới lời bác si Tây Y: Ông (bà) phải kiêng đường và muối, nếu không bệnh tiểu đường sẽ nghiêm trọng hơn, hoặc nguy cơ cao bị tiểu đường, maú mỡ, cao huyết áp, bla bla....

Mỗi lần giới thiệu về món nước mía tới những vị khách da trắng này thiệt là một thử thách. Chúng ta không thể nào thay đổi được cách nhìn của họ về đường cho tới khi có một cơ duyên nào đó.

Đã 4 tuần nay, cứ đều đều mỗi tuần, anh nhân viên bán hàng cây xăng lại ghé tôi mua một túi nước mía nguyên chất. Chả là lúc mới tới vùng này, tui có đem đồ ăn và nước mía đi tặng búa xua, gặp ai làm việc gần gần là tặng.

Anh cám ơn rối rít, nói rằng : Tôi là người Puerto Rico, tôi biết ăn mía, đã lâu lắm rồi, tôi không được nhìn thấy cây mía. Tôi chỉ ăn từ cây mía thôi chứ chưa bao giơ được uống nước mía.

Puerto Rico là một trong 2 tiểu bang thuộc địa của Hoa Kỳ, nằm xa ngoài vịnh Caribbean. Tiểu bang đó kinh tế khá nghèo so với mặt bằng chung của nước Mỹ, cho nên hầu hết những người có năng lực đều tìm vô các tiểu bang đất liền để kiếm việc. Khí hậu nhiệt đới tương đồng với VN, mà dân trồng trọt khá nhiều, cây gì người Việt mình có thì họ cũng có. Cho nên anh chàng này mới biết tới mía.

Tui nói anh: Đây là mía 100% organic đúng chuẩn nhà quê đấy! Tức là mía trồng không thuốc trừ sâu, không phân kích thích, không hoá chất gì, nhờ đất tốt cỏ mục mà lên thôi.

Anh gật gật, bảo thời nay của này hơi hiếm.

Tui tranh thủ "bắn" tiếp:
"Mía là đường thô, chứa rất nhiều vitamjn và glucose, là thứ cần thiết phục hồi cung cấp năng lượng cho cơ thể, nó khác hẳn với đương ngoài chợ."

Anh gật gù uống thêm vài ngụm. Mặt có vẻ thích thú. Tui vội đi nên không biết anh có uống hết hay không.

Thế rồi 1 tuần sau anh hớn hở ra chỗ Food Truck của tôi nói: Ối giời ơi, mừng quá gặp cô mở cửa đây rồi. Tôi cần mua ngay 1 túi nước mía.

Thấy "trúng mánh", tui sáng bừng con mắt đáp lại: Có ngay, $15/túi mía hồng, tôi còn loại xịn xò hơn, mía tím, pha với chanh, nó ra màu hồng vừa ngon vừa bổ vừa xinh.... À thế anh mua uống hay mua cho ai?

- Tôi mua cho vợ yêu của tôi! Anh đáp

Úi giời ơi, nghe mà tui ghen tị với chị vợ này quá xá, coi bộ anh chồng này cưng vợ muốn xỉu.

Tui nói ngay: Thế à, cô ấy uống bao giờ thế?

- À thì hôm trước cô cho tôi 1 ly, tôi nhấp có mấy ngụm rồi tôi mang về cho vợ tôi uống. Cô ấy lúc đầu không chịu uống vì bác si bảo kiêng đường. Tôi nghe cô nói là mía khác với đường ngoài chợ, năn nỉ vợ tôi uống thử.

Ai dè sáng hôm sau, cô ấy nhảy lên sung sướng, nói là tự dưng hai bả vai hết đau nhức. Nên cô ấy bắt tôi đi tìm cô để mua nước mía nữa. Mà mấy hôm nay hóng mãi không thấy cô mở cửa.

+ Tôi thật vui khi nghe tin này. Sorry mấy hôm nay tôi busy quá. Thế cô ấy bị bệnh đau vai à? Tui hỏi.

- Cô ấy làm ở Pharmacy, bị ung thư đã mấy năm. Trị xạ vài lần rồi. Người đau nhức, chóng mặt, uống thuốc dài ngày, chỉ cầm chừng chứ không đỡ. Tôi thương lắm, mua đủ thứ đồ cho ăn. Mà chỉ có nước mía là giúp cô ấy được khoẻ lên trông thấy....

Tôi vui quá xá, hỏi ngay:
+ Thảo nào tôi thấy có một Facebooker tên Mỹ mấy hôm nay cứ vào like lia lịa mấy topic về công dụng của nước mía trên trang Eva's Kitchen của tôi. Chắc là Fb bà xã anh à?

- Vâng, cô ấy đó. Giờ thì tin nước mía khác với đường ngoài chợ rồi.

Thế là tôi được thể tuyên truyền một nùi... nào là đường ở chợ là đường tinh luyện, nó là Refined Sugar, hoá chất cho vô trong rất nhiều khâu, dù là san xut từ cây mía thật nhưng mà nó không còn nguyên chất, không giữ được vitamin và khoáng chất nữa.... ăn vô độc hại là đúng.

Mà mía người ta trồng công nghiệp không à, để có năng suất cao, giá rẻ, thì đương nhiên các nông dân phải trồng dầy, cây mọc chen chúc vì thiếu nắng, họ lại sử dụng phân bón và hoá chất, thuốc trừ sâu rất nhiều. Cho nên nước mía ép ra cứ xỉn màu và rất nhanh hư.... bla bla...

Chả biết anh có hiểu không, vì một đứa là tôi nói tiếng Anh - Việt, còn anh kia nói tiếng Anh - Tây Ban Nha... úi giời ôi, tha hồ mà ngọng...

Chỉ biết rằng anh đã trở thành khách hàng thân thiết mỗi tuần của tui...

No comments:

Blog Archive