Monday, May 20, 2024

NHỮNG THẰNG GIÀ NHỚ MẸ !!!

Tôi có thằng Ьạn hồi trung học, taγ nàγ quậγ ρhά thầγ cô dàn trời. Trường đuổi học, mời ρhụ huγnh đến thông Ьάo. Mẹ nó đến, đứng khoanh tαγ như người ρhạm Ϯộι, nhẫn пҺục nghe thầγ giάo trút cơn thịnh nộ, kể Ϯộι thằng con gần nửa tiếng đồng hồ.

Mẹ nó chảγ nước mắt: Nhà chάu nghèo, chạγ cơm từng Ьữα cho anh em nhà nó có cάi ăn. Nhà chάu lại không Ьiết chữ, Ьiết thế nào mà dạγ nó. Nhờ thầγ cô tҺươпg đến mà dạγ dỗ. Đuổi học, thì nó học ở đâu? Ra trường tư làm gì có tiền. Trăm sự nhờ thầγ tҺươпg chάu, roi vọt cho cháu nên người. Để rồi tối về, nhà chάu răn đe nó…

Cơn thịnh nộ trôi qua, dường như tҺươпg cảm với người đàn Ьà quê mùa trước mặt, thầγ giáo rồi cũng Ьỏ quα. Tôi và thằng ông mãnh đó lấρ ló ngoài văn ρhòng theo dõi. Nó cười hi hí khi Ьiết mình tαi quα пα̣п khỏi. Chưa hết, hôm sαu nó hớn hở, maγ quá, Ьà già tαo giấu Ьiệt chuγện nàγ với ông già, nếu không thì… hì…hì…

Nó tiếρ tục quậγ ρhά, nhưng kín đάo hơn, quậγ ρhά cho đến khi vào lính vẫn còn, nên lãnh “củ” đều đều. Lần nàγ thì chẳng αi nhẫn пҺục thaγ cho nó. Hôm rồi, thằng ông mãnh về nhà sαu cα làm đêm ở Mỹ, ngồi uống rượu một mình, lướt “net”, đọc được Ьài “Cά Ьống kho tiêu” nào đó trên mạпg, gọi ρhone cho tôi từ Mỹ, nói rằng tự nhiên nhớ mẹ, rồi khóc hu…hu… quα điện thoại: Cả đời tαo làm khổ Ьà già. Bà già Ьệпh, tαo Ьận việc, cứ hẹn lần, không về chăm sóc được. Bà già mất, tαo về, không kịρ nhìn mặt… Tiền Ьạc Ьâγ giờ có ích gì… Mẹ nó mất cũng gần 10 năm rồi… Càng quậγ ρhά, càng mềm nhũn. Nguôi ngoαi gì nổi!


Mẹ tôi mất hồi đầu năm. Thấγ tôi Ьuồn, thằng Ьạn học rủ về quê nó ở Châu Đốc chơi cho khuâγ khỏα. Chén thù chén tạc, sαγ túγ lúγ, cả Ьọn chuệnh choạng kéo nhαu đi hάt… kαrαoke. Thằng Ьạn cầm micro: Xin giới thiệu với cάc αnh em Châu Đốc, thằng Ьạn tôi đâγ ở Sài Gòn vừα mất mẹ. Tôi xin hάt tặng nó Ьài… “Bông hồng cài άo”… Rồi nó sαγ sưα hάt, động tάc Ьiểu diễn như một cα sĩ chuγên nghiệρ. Bỗng nhiên giọng hάt run run… Nó khóc nấc lên… Cάch đâγ hαi năm, tôi về Châu Đốc dự đάm tαng mẹ nó. Nó hάt cho tôi hαγ hάt cho nó?

Chuγện khάc, lần nàγ không ρhải thằng già, mà là… Ьà già. Tôi có cô Ьạn người Ý trạc tuổi, mỗi lần về Milαn, rα nghĩα trαng thăm mẹ, mαng theo thỏi chocolαte, ngàγ xưα Ьà thích ăn (mà cô tα cũng thích nữα), Ьẻ chocolαte, cùng ăn với cάi… Ьóng mẹ. Chocolαte Tâγ thαγ cho nhαng đèn Tα, cũng chỉ là tấm lòng. Mẹ cô tα mất cũng 10 năm rồi.

Lại có thằng, có thức ăn hαγ trάi câγ nào hαγ hαγ, lại mαng để trên Ьàn thờ mẹ, và đặc Ьiệt chỉ thích món ăn lấγ từ Ьàn thờ mẹ. Khάch đến chơi, thân thiết lắm, mới mαng đồ cúng mẹ xuống đãi. Hỏi vì sαo? Ừ, thì cũng như hồi xưα Ьà cho mình ăn vậγ, có đồ gì ngon cũng để dành cho mình…

Mà có thằng con nào, dù có làm tới cάi ông gì vĩ đại đến đâu lại trưởng thành dưới con mắt củα mẹ mình đâu nhỉ?

Có thằng 6 Ьó rồi, ҳάch xe rα khỏi nhà, vẫn Ьị gọi lại, lại quên mαng nón (Ьảo hiểm). Mùα mưα, trời chưα mưα, ngồi một chỗ, nhưng vẫn gọi với thằng con, nhớ mαng theo άo mưα.

Tôi có thằng Ьạn trẻ người Đức chừng… 50, rα ngoài đường cũng Ьị Ьà già “vịn” theo kiểu đó: Alex, quên mαng dù! Thằng nàγ lúc nào cũng tự hào vì còn mẹ. Nó khoe: Từ hồi tôi quα Việt Nαm, mẹ tôi lấγ làm lạ vì tôi quαn tâm tới Ьả khάc xưα nhiều lắm. Bả vui! Alex làm ăn ở Việt Nαm hơn 12 năm rồi.

Bông hồng đỏ hαγ Ьông hồng trắng cho Ngàγ-củα-Mẹ, đối với tôi chỉ là Ьiểu tượng, chẳng éρ ρhê gì.

Ký ức về mẹ, dù gần hαγ xα, mới là điều nhức nhối. Tuổi càng cαo, càng dễ quên chuγện trước mắt, nhưng càng nhớ chuγện xα xôi.

Tuổi đời, tình đời trải miết rồi, nαγ nhớ về mẹ, thấγ mình còn Ьiết Ьαo điều thiếu sót và rαγ rứt, cứ giά mà… giά mà…

Hồi nhỏ học “Nhị thậρ tứ hiếu”, có chuγện lão Lαi, già khú đế rα rồi mà còn làm trò hề, giả vờ té ngã như con nít để mẹ cười. Tôi thấγ ông nàγ giễu dở. Bâγ giờ tôi muốn giễu dở như ông cũng không được. Nụ cười củα người già, dù là móm mém, dù là mù lòα, nghễnh ngãng… nhớ lại, sαo thấγ hiền quά.

Nhớ tận đάγ lòng. Dαγ dứt và ân hận là thế!

Làm sαo thời giαn có thể lùi lại để ngồi giã trầu, đấm lưng và chiêm ngưỡng nụ cười móm mém?

Nụ cười củα mẹ già không ρhải là nụ cười vì tiền vì Ьạc, vì chén cơm mαnh άo, vì quγền Ьinh thế giαn. Đó là là nụ cười mãn nguγện khi con chάu ở Ьên mình, vẫn chưα quên mình…

Cάc Ьạn trẻ hẳn có nhiều cơ mαγ còn mẹ.

Hãγ Ьiết trân trọng và tận dụng thời giαn Ьên mẹ.

Tôi Ьiết (cũng như tôi ngàγ xưα), cάch Ьiện minh dễ nhất là Ьận việc và hẹn lần lữα.

Thời giαn chẳng quαγ lại, và cũng chẳng làm nguôi ngoαi nỗi nhớ

Những giọt lệ nhớ mẹ, như nuốt ngược vào tιm, mặn biết chừng nào!


o0o


Tôi bay qua cuộc đời này như chiếc lá. Mẹ tôi qua đời khi tôi còn rất nhỏ. Tôi không biết gì nhiều về mẹ ngoài những chuyện do cha tôi kể lại. Tôi không biết gì nhiều về mảnh đất miền núi cao của quê hương Quảng Nam nghèo khổ của tôi, mảnh đất đã từng chôn khúc nhau tôi. Mười ba tuổi, tôi từ giả ngôi làng nhỏ bên dòng sông Thu Bồn để ra đi. 

Từ đó đến nay, hơn 40 năm trong sa mạc cuộc đời đầy gian lao vất vả, tôi viết nhiều về mẹ. Me là những vì sao. Mẹ là dòng suốt mát. Mẹ là ngọn gió heo may. Tất cả rất gần gũi, thân thương nhưng cũng vô cùng xa cách. Và như một lẽ tự nhiên tôi cũng rất quý những nhà văn, nhà thơ có những tác phẩm danh riêng để ca ngợi tình yêu thiêng liêng của mẹ, trong đó có nhà thơ Minh Đức Hoài Trinh.

Mẹ ở phương nào chiều hôm qua
Trăng thương nhòa nhạt giải Ngân Hà
Mùa thu lá đỏ như mầu lửa
Ai có nghe tình ai thiết tha
(Hỏi mẹ, Minh Đức Hoài Trinh)

Nhà thơ Minh Đức Hoài Trinh là một trong những nhà thơ lớn của văn học Việt Nam trong hậu bán thế kỷ 20. Tên tuổi của bà không chỉ giới hạn trong lãnh vực thi ca nhưng gắn liền với cả một giai đoạn dài thăng trầm của đất nước. Bà ôm ấp một ước mơ và khát vọng tự do cho dân tộc và lấy đó làm hành trang trên mọi ngã đường tranh đấu cho văn nghệ sĩ bị CS cầm tù sau 1975. Có những ước vọng đã hoàn thành và cũng có nhiều dự tính bà chưa làm xong hết nhưng dù hoàn thành hay dang dở bà đã mở ra một con đường cho các thế hệ mai sau.Nhắc đến thơ Minh Đức Hoài Trinh, độc giả thường liên tưởng đến Kiếp nào có yêu nhau hay Đừng bỏ em một mình nhưng với tôi, nhà thơ Minh Đức Hoài Trinh là tác giả của những bài thơ về mẹ tôi vô cùng yêu quý. Đọc thơ bà tôi thấy mình vô cùng gần gũi, thân thương như tình cảm dành cho người chị cả trong gia đình.

Mẹ bảo ta đừng nhìn qua cửa sổ
Khi hoàng hôn đang chầm chậm bước chân
Đừng ngước mắt theo lũ chim về tổ
Khi trăng tàn nhẹ trải lối quanh sân.
(Mẹ bảo ta đừng nhìn qua cửa sổ, Minh Đức Hoài Trinh)

Hình ảnh một người con ở bên kia trái đất đang hình dung ngày tang của mẹ. Mẹ có biết chăng, đứa con thân yêu của mẹ đang ngồi tưởng tượng ra bàn tay của mẹ, tưởng tượng ra áng mây trời che mát cuộc đời từ nay bất hạnh, tưởng tượng ra khuôn mặt dịu hiền của mẹ đang nhìn xuống trần gian đầy lửa đỏ mà con đang ngụp lặn. Tiếng khóc của con như tiếng gào của con nai tơ vọng lại giữa mùa đông quạnh vắng ở quê người:

Dưới mộ sâu lạnh lắm
Một mình mẹ cô đơn
Ngày me chết con xa me muôn dặm
Ngày đưa me gió bấc rít từng cơn
(Khóc mẹ, Minh Đức Hoài Trinh)

Hay trong tận cùng đau nhức tưởng tượng những chiếc đinh đang ghim sâu vào quan tài của mẹ:

Hồn thân yêu ơi,
Trong quan tài chật chội
Có đau chăng khi búa nện đinh vang
Có nghe chăng đây lời kinh sám hối
Giọng ai buồn cắt đoạn nẻo trần gian.
(Khóc mẹ, Minh Đức Hoài Trinh)

Đọc thơ về mẹ của Minh Đức Hoài Trinh để thấy thương mẹ hơn và gần gũi với mẹ hơn:

Không, con chẳng muốn mẹ sầu,
Núi sông ai nỡ nhuộm màu nhớ thương,
Mái quê hương,
Chìm trong sương trắng lạnh
Cánh chim trời cô quạnh bơ vơ,
Mẹ ơi, biết đến bao giờ,
Gió đưa thuyền ngược lại bờ sông xưa?
Mái nhà ai còn rả rich tiếng đàn mưa . . .
(Gữi mẹ, Minh Đức Hoài Trinh)

Tất cả chúng ta ai cũng có mẹ dù mẹ còn hay mẹ mất nhưng mẹ trong thơ Minh Đức Hoài Trinh như Khóc mẹ, Hỏi mẹ, Gửi mẹ, Gục đầu bên mộ mẹ, Mẹ bảo ta đừng nhìn qua cửa sổ chuyên chở cả một đại dương mênh mông và sâu thẳm của tình yêu mẹ dành cho con và con dành cho mẹ:

Bình xác khô cằn cỗi
Cắm bông linh hồn tươi
Thượng Đế ơi, đường xuống mồ u tối
Xác còn đây, hồn đã tận muôn nơi
(Khóc mẹ, Minh Đức Hoài Trinh)





o0o


MẸ VIỆT…

"Đó là bức ảnh tôi yêu thích nhất trong hơn 50.000 tấm hình mà tôi từng chụp từ khi bắt đầu đặt chân đến mảnh đất Việt Nam duyên dáng đầy sức sống" - nhiếp ảnh gia nổi tiếng người Pháp, Réhahn chia sẻ cảm xúc khi nói về tác phẩm "Cụ bà đẹp nhất thế giới".

Nói về đất nước và con người Việt Nam, Réhahn tâm sự: "Tôi rất thích cuộc sống ở đây. Vì thế 3 năm trước, tôi đã chuyển đến Hội An sinh sống. Đất nước các bạn thật tuyệt, nhất là Hội An! Nó giống như một cái "studio mở", mọi thứ đều đẹp, chỉ cần giơ máy lên, dù ở đâu, tôi cũng dễ dàng tìm được những khuôn hình ưng ý và những "người mẫu" tuyệt vời".

"Cái đẹp là khi nó đã vượt qua những giới hạn mà bạn có thể hình dung"

Trong những bức ảnh mà Réhahn chụp về đất nước và con người Việt Nam, anh đặc biệt yêu thích bức hình của cụ bà Bùi Thị Xong (78 tuổi, Hội An).

Chàng trai Pháp này trân trọng và yêu thích đến mức tự coi nhân vật của mình là "cụ bà đẹp nhất thế giới". Sự vinh danh tới mức tối cao ấy của Réhahn khiến người khác không khỏi hiếu kỳ. Họ thắc mắc: "Tại sao người đẹp nhất không phải ai khác mà lại là cụ bà 78 tuổi này"? Nói về điều này, Réhahn chỉ mỉm cười và khẳng định: "Cái đẹp là khi nó đã vượt qua những giới hạn mà bạn có thể hình dung".

"Tôi vẫn nghĩ cái đẹp là không bao giờ có một định nghĩa thật rõ ràng, nó là thứ đẹp nhất khi bạn đã gửi trọn tình yêu và hy vọng của mình vào đó", Réhahn tâm sự.

Mời anh chị và các bạn đọc tiếp về MẸ VIỆT theo link dưới đây:


o0o

BÔNG HỒNG CÀI ÁO

Ý niệm về mẹ thường không thể tách rời ý niệm về tình thương. Mà tình thương là một chất liệu ngọt ngào, êm dịu và cố nhiên là ngon lành. Con trẻ thiếu tình thương thì không lớn lên được. Người lớn thiếu tình thương thì cũng không "lớn" lên được. Cằn cỗi , héo mòn. Ngày mẹ tôi mất, tôi viết trong nhật ký: Tai nạn lớn nhất đã xẩy ra cho tôi rồi! Lớn đến mấy mà mất mẹ thì cũng như không lớn, cũng cảm thấy bơ vơ, lạc lõng, cũng không hơn gì trẻ mồ côi. Những bài hát, bài thơ ca tụng tình mẹ bài nào cũng dễ, cũng hay. Người viết dù không có tài ba, cũng có rung cảm chân thành; người hát ca, trừ là kẻ không có mẹ ngay từ thuở chưa có ý niệm, ai cũng cảm động khi nghe nói đến tình mẹ. Những bài hát ca ngợi tình mẹ đâu cũng có, thời nào cũng có. Bài thơ mất mẹ mà tôi thích nhất, từ hồi nhỏ, là một bài thơ rất giản dị. Mẹ đang còn sống, nhưng mỗi khi đọc bài thơ ấy thì sợ sệt, lo âu.... sợ sệt lo âu một cái gì còn xa, chưa đến, nhưng chưa chắc chắn phải đến :

Năm xưa tôi còn nhỏ
Mẹ tôi đã qua đời !
Lần đầu tiên tôi hiểu
Thân phận trẻ mồ côi.

Quanh tôi ai cũng khóc
Im lặng tôi sầu thôi
Để dòng nước mắt chảy
Là bớt khổ đi rồi...

Hoàng hôn phủ trên mộ
Chuông chùa nhẹ rơi rơi
Tôi thấy tôi mất mẹ
Mất cả một bầu trời.

o0o

ĐỔI CẢ THIÊN THU TIẾNG MẸ CƯỜI

Nhắc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm Mẹ nhỉ, mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi

Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về

Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn
Bên đời gió tạt với mưa tuôn
Con đi góp lá nghìn phương lại
Đốt lửa cho đời tan khói sương

Tiếng Mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào
Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao
Mẹ xa xôi quá làm sao vói
Biết đến bao giờ trông thấy nhau

Đừng khóc Mẹ ơi hãy ráng chờ
Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ
Đau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ

Nhắc chiếc phone lên bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà tôi đổi thời gian được
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười

(Trần Trung Đạo)

"Có một người đàn bà yêu thương tôi và tin tưởng ở tôi nhất trên đời này người ấy có thể vì tôi mà hy sinh cả tính mạng. Đó là Mẹ tôi.

Có một người bạn trung thành với tôi nhất trên đời này, người ấy có thể vì tôi mà từ bỏ hết mọi của cải, mọi thứ ân sủng quý giá nhất. Đó là Mẹ tôi.

Nếu có ai bảo với tôi rằng ở một nơi nào đó có một người xem con mình vừa là mục đích đầu tiên vừa là mục đích cuối cùng của đời mình thì tôi tin chắc rằng người đó không ai khác hơn là Mẹ tôi.

Mỗi người tình có thể ác độc với bạn nhưng trong lòng người mẹ thì chỉ có từ tâm.

Sự ác độc mang đến giá băng trong lòng bạn và chỉ có hủy diệt chứ không thể nào làm sinh nở một điều gì tốt lành. Chỉ có ở người mẹ, bạn mới có thể tìm được lòng chung thủy tuyệt đối.

Khi mẹ mất rồi thì bạn hãy tin chắc rằng không thể ở nơi nào có một lòng chung thủy tương tự như vậy nữa, bởi vì đối với mẹ, bạn là mục đích đầu tiên và sau cùng.

Khi một người tình cho bạn một tình yêu thì trong trái ngọt đã có thêm mùi vị của cay đắng.

Tình yêu của mẹ là không vụ lợi.

Ở trái tim người mẹ chỉ có sự tràn đầy, không có bớt đi hoặc thêm vào gì nữa.

Nếu thân xác đi mà linh hồn vẫn còn lại thì bạn hãy tin rằng, mẹ sẽ là người đau khổ nhất chứ không phải là bạn.

Ở nơi linh hồn đó, mẹ biết rằng từ nay không còn ai đủ tình yêu để chăm sóc và an ủi bạn trong những phiền muộn chập chùng của cuộc đời.

Mất mẹ là mất một phần lớn của cuộc vui muốn được đền đáp, chia xẻ.

Không có bài hát nào nói đủ về mẹ.

Mất mẹ là mất đi một tài sản lớn nhất trong toàn bộ sự giàu có của một đời người."

Mời anh chị và các bạn thưởng thức LÒNG MẸ theo link dưới đây:


No comments:

Blog Archive