Thursday, November 12, 2020

CHA VÀ CON GÁI 

Sau vụ tai nạn giao thông, người ta đưa chị vào viện, chị đã đấu tranh giành giật sự sống trong hai ngày. Anh muốn đưa con gái vào thăm nhưng chị cố cản lại, giọng yếu ớt: “Đừng, đừng. Anh đừng làm con bé sợ”. 

Nói rồi nước mắt chị ứa ra chảy tràn hai bên khóe mắt. Sinh mạng của chị chỉ còn mong manh như sợi chỉ. Trước khi ra đi, chị luôn miệng gọi tên con gái. Tiếng chị nhỏ dần nhỏ dần, dường như không phát ra tiếng được nữa, chỉ thấy môi mấp máy nói gì đó. Anh phủ phục bên cạnh chị, nhắc đi nhắc lại một câu : "Anh biết rồi. Anh biết rồi”. Anh nắm chặt tay chị, áp mặt vào bàn tay lạnh cóng của chị, mặc cho bàn tay ấy cứ lạnh dần, lạnh dần… 

Đứa bé vừa tròn một tuổi, sống với bà nội ở quê. Nó đang lắp bắp học nói, hàm răng cũng mới nhú lên được mấy chiếc nhỏ xíu. Hàng ngày nó vẫn chơi, vẫn cười, vẫn khóc. Nhưng bất luận là cười hay khóc, nó cũng đều rất vui. Một đứa trẻ mới tròn một tuổi đã hiểu gì về cái chết, làm sao hiểu nổi chiếc ô tô màu xanh giống chiếc ô tô trong bức tranh, lại có thể cướp đi sự sống của mẹ nó, khiến nó vĩnh viễn mất mẹ. Anh về quê đón con. Trên ô tô, anh phải hết sức kìm nén mới không để bật ra tiếng khóc. Phải nói với con gái thế nào đây ? Nếu được lựa chọn, anh thà để chiếc xe đó đâm vào mình. Nếu không có con gái, anh đã muốn chết cùng với vợ. Nếu con gái có thể lượng thứ, anh muốn xin lỗi con một nghìn lần… Nhưng phải nói với con thế nào đây ? 

Anh nói : "Mẹ đi làm kiếm tiền, còn lâu mới về”. 

Con gái chớp mắt bập bẹ : “Mẹ ! Mẹ ! "

Nhưng mẹ đã đi kiếm tiền ở một nơi rất xa, xa đến nỗi trên bản đồ cũng không tìm thấy, còn rất lâu mới có thể

Con gái lại chớp chớp đôi mắt đen tròn bập bẹ : “Mẹ! Mẹ"! Anh quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ, nuốt những giọt nước mắt vào trong. Những cánh đồng hoa cải trải vàng trước mắt, làm anh như nhìn thấy chị chạy trên cánh đồng ấy ngày nào. Hình ảnh chị những giây phút cuối cùng với giọng nói yếu ớt : "Em nhớ con lắm, nhưng anh đừng đưa con đến, nó nhìn thấy em sẽ sợ…” 

Thời gian qua đi, hàng ngày anh thay chị kể chuyện, giặt quần áo, nấu cơm, mua đồ chơi cho con gái. Anh đến nhà trẻ đón con, không quên cắm trên đầu một chiếc ăng ten, đóng giả thành người ngoài hành tinh cho con thích thú. Anh đưa con đến công viên, để nó được chạy tung tăng trên bãi cỏ như ngày xưa ấy. Anh cố gắng để con quên đi người mẹ, cố gắng làm cho tuổi thơ của con tràn đầy ánh nắng.

Nhưng mọi cố gắng đều vô ích, thỉnh thoảng vào đêm khuya nó lại nhắc : "Bố, mẹ đâu bố ? Khi nào mẹ về”? Anh quay đi tránh không nhìn vào mắt con gái – đôi mắt trong veo đầy mong ngóng. Nó mới bốn tuổi đầu, nhưng sao trong mắt nó lại chứa đựng nỗi buồn sâu thẳm đến thế ? 

Cảm thông cảnh ngộ của anh, nhiều người đã giới thiệu vợ mới cho anh. Nể họ anh cũng đi gặp mặt đôi ba lần, nhưng rồi lại bỏ đó không liên lac tiếp. Gần đây, tối tối anh thường nhớ đến chị, nhớ sự dịu dàng lương thiện của chị, nhớ hình dạng chị chạy trên cánh đồng ngan ngát hương thơm. Anh biết rõ chị đã đi rất xa, không bao giờ trở về. Nhưng anh vẫn nhớ chị đến bạc cả tóc. 

Một buổi sáng soi vào gương, lúc dùng tay vuốt ngược tóc lên, anh bỗng phát hiện thấy những sợi tóc bạc trắng lẫn trong tóc đen. Anh giật mình, anh chỉ mới 29 tuổi… 

Anh biết con gái nhớ mẹ, anh cũng biết ky' ức về mẹ trong nó rất mờ nhạt. Một tuổi thì con có thể lưu giữ lại được bao nhiêu hình ảnh hoàn chỉnh về mẹ ? Con nhớ mẹ chẳng qua vì con cũng muốn được có mẹ, như những đứa trẻ khác mà thôi. Vì con biết rằng, đáng lẽ con cũng phải có một người mẹ chứ.
 
Anh vẫn thường nói với con : "Mẹ đã đi đến một nơi rất xa. Trên bản đồ cũng không tìm thấy… Có lẽ cũng sắp về rồi !”

Bà nội cũng nói thế, hàng xóm cũng nói thế, cả cô giáo ở vườn trẻ cũng nói thế…Mọi người đều nói với nó như thế, nhưng khi nói trong lòng đều cảm thấy xót xa. Thực ra phải che giấu sự thật phũ phàng đó với một đứa trẻ chưa hiểu sự đời, ai cũng cảm thấy khổ tâm. 

Một lần, người chị gái của vợ đến thăm hai bố con. Chị ái ngại nói với anh : - Em lấy vợ đi, em và con gái không thể sống mãi thế này được. 

Anh gạt đi : - Em chưa quên được cô ấy. 

- Chị biết em vẫn còn yêu nó, chị cũng thương nó…Nó là vợ em, cũng là em gái chị. Nhưng em cứ sống thế này thì không phải là cuộc sống. Hãy tìm một người phụ nữ tốt, cô ấy sẽ cùng em chăm sóc con bé. Vợ em trước lúc mất cũng muốn như vậy. 

Anh không nói gì, cúi đầu, mắt nhòe đi. Đúng vậy, phải chăm sóc con bé cho thật tốt. Đó cũng là chính nguyện vọng của vợ. Hơn nữa, anh cũng không có quyền giấu con bé mãi như vậy. Con bé đáng thương cũng sắp 6 tuổi rồi. 

Và rồi anh cũng gặp được một người phụ nữ tử tế. Cô ấy ít nói, thật thà, lương thiện, cùng anh đi dạo, cùng anh nói chuyện, giặt quần áo cho anh, cũng đến cổng nhà trẻ kín đáo quan sát con bé. Anh vẫn chưa muốn để cô tiếp xúc với con bé quá sớm. Anh sợ một khi lời nói dối bao năm nay của anh bị phát hiện, thì trái tim nhỏ bé yếu ớt của con bé sẽ bị tổn thương như thế nào. Vậy hãy chờ thêm 2 năm nữa vậy, chờ con bé lớn thêm một chút, hiểu biết thêm một chút anh sẽ nói thật hết với con bé. 

Hôm đó khi anh dẫn cô vợ mới về, tươi cười nói với con gái :
"Mẹ con đã về đây này”. 

Con bé ngớ ra, dường như không dám tin lời bố. Bố nó lại nói tiếp : "Nhưng mẹ gầy hơn trước… Con không nhận ra mẹ sao?”

Con bé nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ bé, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

Anh khẽ cười, thấy có cái gì đó nhói lên trong tim, cũng thấy hơi vui, dẫu sao nó vẫn là một đứa trẻ. Cô vợ mới của anh kéo va li hành ly' vào trong nhà, dang rộng hai cánh tay muốn ôm con bé đang chơi dưới sàn nhà.
Con bé vẫn ngớ ra và đứng nguyên tại chỗ, tỏ ra chút lúng túng. 

Bố nó vội nói : "Kìa, con gái, con không nhận ra mẹ à?” 

Con bé vẫn đứng yên, không chịu sà vào lòng mẹ nó. 

Bố nó giục : "Mau chào mẹ đi con”.

Con bé bước lên mấy bước gọi khẽ : “Mẹ”, rồi sà vào lòng cô vợ mới của bố. 

Lúc này, anh nhìn thấy những giọt nước mắt của cô ấy lăn dài trên má. 
Ăn cơm trưa xong, vợ mới của anh theo con bé đi vào phòng. 

Cô nói với nó : "Mẹ đọc truyện cho con nghe nhé !” 

Con bé nói : “Cháu biết cô không phải là mẹ, cô chỉ là bạn của mẹ cháu thôi phải không ạ?” 

Vợ mới của anh sững người. 

Con bé nghiêm túc thì thầm : “Cháu nói với cô một bí mật ! Mẹ cháu đã chết rồi. Cháu nghe bà nội nói như vậy. Ông bà nội nói chuyện với nhau và cháu đã nghe được. Chỉ có ông, bà và cháu biết là mẹ cháu đã chết thôi, giờ thì cả cô cũng biết nữa. Mẹ cháu chết lúc cháu 1 tuổi, mẹ không bao giờ về nữa. Nhưng bố cháu thì vẫn cứ tưởng mẹ cháu đang đi công tác ở nơi xa…” 

Vợ mới của anh vẫn không thốt ra được lời nào, con bé nói tiếp : "Nếu cô tốt với cháu, tốt với bố cháu, cháu đồng ý cô làm mẹ của cháu”. 

Con bé kéo tay cô, ngoắc ngón tay bé xíu, nói tiếp : "Đây là bí mật của cô cháu mình nhé, không bao giờ được để lộ cho bố biết. Nếu bố biết thì bố sẽ rất buồn…” 

Anh đứng ở cửa phòng, cắn chặt môi, lặng yên nghe con nói, bất giác hai mắt anh cay xè, muốn chạy vào ôm con bé mà khóc...

Từ fb Tuan Mai SG

No comments:

Blog Archive