Wednesday, October 30, 2024

Sáng Chủ Nhựt Ở Quán Chú Tửng


Tranh Bảo Huân

Quán hủ tiếu chú Tửng, ở đầu hẻm, là nơi tụ họp những hào kiệt tứ xứ. Hồi chiến tranh thì bà con tản cư chạy giặc lên rồi mắc kẹt luôn! Sau 75, hết bom đạn ì ì tối ngày, họ cũng không thèm về xứ! Dù chánh quyền CS cứ hăm he mẻ răng là: “Không hồi hương là phải đi vùng kinh tế mới”. Hăm thì hăm; ở thì cứ ở. Cùi đâu còn sợ lở!

Ông cố chú Tửng là người “Nước Tiều”, huyện nghèo Triều Châu tỉnh Quảng Ðông. Tửng không phải tửng tửng, khùng khùng đâu. Khôn dàng trời mây đi! Chú Tửng quen tất cả bà con trong hẻm. Chú Tửng rất hề hà, dễ chịu. Ai ăn hủ tiếu, uống cà phê, làm xị rượu mà chưa có tiền thì thiếu chịu. Chưa thấy ai giựt bao giờ. Ăn quịt mất mặt với bà con lối xóm. Dân Sài Gòn coi cái mặt, cái sĩ diện của mình rất quan trọng. Mất mặt là mất cái miệng để ăn, mất cái mũi để thở, mất con mắt để đá lông nheo! Mất hết ráo thì mặt mũi nào mà sống cho được chớ?

Nghe nói hồi trước 75, Bề, tức tía của chú Tửng rất giàu. Ổng có một nhà máy xay tuốt miệt Sóc Trăng. Việt cộng vô đánh tư sản mại bản. Nhà máy bị sung công. Bề của chú Tửng còn giếm một mớ vàng cho mấy đứa con mình theo mấy xì thẩu ở Ðường Giữa, Sóc Trăng vượt biên. Chú Tửng phải ở lại nối dõi tông đường. Em gái chú Tửng được qua Mỹ.

Chú Tửng có lần cao hứng khoe: “Em của ngộ ngon lắm nha. Qua Mỹ, làm bác sĩ thú y, chuyên nuôi khỉ đột cho mấy nhà dịch tễ học làm thí nghiệm thuốc chích ngừa. Ngộ có kêu nó gởi về cho ngộ đúng 494 con khỉ!”

Bà con xúm lại hỏi:“Chi nhiều dữ vậy? Bộ chú tính bỏ nghề bán hủ tiếu để lập gánh hát xiệc hả?”

“Ðâu có nè! Ngộ gởi ra Hà Nội để tặng mấy ông, bà trong Quốc hội!”

“Ðể làm đồng chí hả?”

“Ðâu có nè, để thí nghiệm thuốc chích ngừa COVID-19”

Nói xong. chú nheo mắt nháy nháy, cười trông rất đểu, làm bà con cười ầm lên vì ai cũng hiểu.

Khách hàng cật ruột của chú Tửng là Tư Quảng. Tư Quảng bỏ xứ vô Sài Gòn lập nghiệp hồi trước 75. “Vì quê hương anh nghèo lắm em ơi, mùa đông thiếu áo, hè thời thiếu ăn. Trời hành cơn lụt mỗi năm…”

Vô Sài Gòn, Tư Quảng bị lây cái tánh lè phè, sống rất huỡn! Trời chưa hưng hửng sáng là Tư Quảng đã bò ra quán hủ tiếu của chú Tửng làm sương sương một cái xây chừng chẩu (cà phê pha rượu trắng). “Lỳ một lam” – làm một ly, như xe cần đổ xăng mới chạy. Tư Quảng đi khuân vác để kiếm cơm. Chủ Nhựt nghỉ, Tư Quảng ngồi tới trưa. Vợ Tư Quảng phải sai con gái ra kêu về ăn cơm, Tư Quảng mới chịu xách đít về.

Nhân vật có máu mặt trong xóm nầy là thằng Tám Công an khu vực, con rể của Tư Quảng. Nó là dân sanh đẻ ở xóm nầy; nhưng tía nó là liệt sĩ thời chống Mỹ! Học hết lớp 9, nó được đi làm Cảnh sát Giao thông. Ra đứng đường đón xe tải để làm luật. Có lần thằng Tám bị một tài xế bị làm luật hoài nên nổi điên cứ lái xe bang bang ủi tới. Thằng Tám phải nhảy lên cabin đeo tòng teng. Nhém chết, hoảng quá Tám bèn xin về làm Công an khu vực. Kiếm tiền thêm để sống bằng cách bao che cho con vợ nó, là con gái của Tư Quảng, ghi số đề. Phơi số đề chiều phải nộp lên huyện đề. Huyện đề lại là bà con đầu ông cố nội với chú Tửng.

Tóm lại dân trong hẻm, đứa nầy cũng biết đít đứa kia có mấy khía; gài thế với nhau nên không ai ngán ai hết ráo.

Nhưng trong cái đám lộn xộn dây mơ rễ má nầy cũng có người đàng hoàng. Người đó là thầy Hai, một thầy giáo đã về hưu. Thầy rất được khách quen trong quán chú Tửng kính trọng; vì chữ của thầy nhiều hơn hết thảy.

Sáng Chủ Nhựt, Tư Quảng ngồi tréo ngoảy trong quán, đọc báo oang oang cho người nghe một chút.

“GDP Việt Nam năm 2020 ước tính sẽ đạt 340.6 tỷ USD. Việt Nam sẽ là nền kinh tế lớn thứ 4 Ðông Nam Á vào năm 2021”.

Tư Quảng vừa đọc tin, lâu lâu dừng lại để bình loạn: “Nghĩa là bây giờ thì chưa. Ðó chỉ là tương lai, là sẽ, là truyện viễn tưởng”.

Rồi Việt Nam (lại sẽ) qua mặt Singapore, Malaysia một cái vù. Xịt khói mịt mù cho cha con, chồng vợ tụi nó hửi chơi.

Trong khi Philippines, Thái Lan, Malaysia và Indonesia trong thời đại dịch COVID-19 nầy đều chết cha hết ráo; thì Việt Nam sẽ tăng trưởng ở mức 1.6%.

Mấy ông khách khác cũng trong xóm nghe vậy bèn hỏi: “Thiệt vậy hông? Mừng quá xá!”

“Ê! Tin chánh thức của báo nhà nước! Hỏi như vậy là hơi bán tín bán nghi. Bộ xưa giờ ông anh bị xí gạt nhiều quá hay sao nên chuyện gì cũng phải hỏi lại cho nó chắc?”

Tư Quảng bỏ tờ báo xuống bàn: “Nói như rứa thì Việt Nam chỉ được con số GDP để mà đăng báo nhưng tiền sao tao hổng thấy nó mặt tròn mặt méo đâu cả?”

Thầy Hai bèn trả lời: “Bộ chú Tư không thấy Tàu Cộng đang cố sức vượt Mỹ để thế giới biết lãnh tụ Tập Cận Bình theo lý luận Mác-Lê rất là ưu việt hay sao? Biết đâu tiền đó của Việt Nam dùng trả cho Tàu để xin cho quá giang vượt luôn cả Mỹ… He he!”

Chú Tửng đang xốc xốc cái vợt trụng hủ tiếu trong thùng nước sôi chen vô: “Hà cái lầy! Nên chạy ngang hàng với Mỹ, đừng nên vượt qua Mỹ!”.

“Chú Tửng thiếu lòng tin vào sự lãnh đạo tài tình của đảng ta đến vậy hay sao?”

“Hà cái lầy! Vì vượt mặt Mỹ, nó chạy sau thấy cái quần mình… thủng đít thì kỳ lắm nhe!”

Tư Quảng vẫn ngoan cố đề nghị: “Cứ chạy qua mặt nước Mỹ luôn đi. Nếu Yankees thấy quần mình thủng đít thì đảng ta chỉ cần lấy cái mo cau che cái mông lại là xong!”

Ngồi thu lu một mình trong góc, thằng Tám Công an khu vực bèn chen vào: “Tía với mấy bác, mấy chú đừng có phát biểu linh tinh, phản động như thế! Ðừng có đem hình ảnh nước ta mặc quần thủng đít đi chạy đua với đế quốc Mỹ nhé. Theo bài báo nầy, thì nước Việt Nam anh hùng của chúng ta đã từng đánh hạ 3 thằng đế quốc: Nhựt, Pháp, Mỹ thì chuyện kinh tế là chuyện dễ ợt. Việt Nam ta giờ chỉ sau có Indo. Thái ta bỏ rồi. Mục tiêu 2025 là Hàn Quốc. Còn Indo và Thái, đảng ta không quan tâm!”

Nghe cái loa phường quay lại cuốn băng cũ, ngứa lỗ tai, thầy Hai buột miệng: “Tám à! Chú mầy nói cái chuyện nầy hồi năm 1975 thì được. Bây giờ là năm 2020 rồi!”

Bữa nay, thầy Hai uống mật gấu hay sao mà gan thiệt? Chớ bấy lâu thầy chỉ nghe thiên hạ bàn, rồi tủm tỉm cười chơi cho khỏi lôi thôi phường khóm.

Cạn cái ly xây chừng chẩu cái ót, thầy Hai lấy hết can đảm mà thực thi quyền tự do ngôn luận của mình: “GDP thu nhập của cả một nước tùy theo dân số nhiều hay ít. Dân nhiều làm ra nhiều của cải; dân ít làm ra ít. GDP của Mỹ đứng hạng nhứt trên thế giới nhưng đời sống dân Mỹ chưa thể nói là hơn dân các nước Bắc Âu như Thụy Ðiển, Na Uy, Phần Lan.

Mức sống của dân Ðài Loan, Singapore, Nam Hàn còn cao hơn cả dân Trung Cộng và Việt Nam dù GDP cả nước có thấp hơn nhiều. Tại sao vậy?

Muốn biết dân một nước có sống hạnh phúc hay không là phải căn cứ vào nhiều tiêu chí khác: như thu nhập của từng người, có tự do dân chủ, sống hạnh phúc hay không?

Chỉ dùng một tiêu chí GDP để đánh trống thổi kèn, mình tự khen mình, là “misleading information”; là xí gạt người ta.

Thằng Tám Công an khu vực về suy nghĩ lại rồi sáng mai ra dạy thêm cho con dân tụi tui được mở mang cái đôi mắt hí nầy nhe!”

Thằng Tám khu vực nghe thầy Hai xỏ xiên mình có đôi mắt hí; hổng biết chống chế ra làm sao nên nín khe hè. Còn Tư Quảng lại cười khè khè: “Chết cha mầy chưa! Ai biểu ngu mà còn dám chọc nhầm ổ kiến lửa?”

Đoàn Xuân Thu

No comments:

Post a Comment