Monday, October 12, 2020

BUÔNG TAY

(Nguyễn Ngọc Tư)

Bài hát hơi bình dân, không có câu nào nên thơ cả, như một câu chuyện, như một phóng sự, người chị đi tìm em giữa dòng nước lũ. Cứ mỗi trưa về, đứng nấu cơm, xe nước sâm lại mở đúng cái bài ấy, không nghe buộc phải nghe, không nhớ buộc phải nhớ. Nhưng nghe rất vô thức, chẳng nghĩ ngợi, một bữa bỗng dưng bàng hoàng, bài hát này buồn quá chừng.

Đứa em bị lũ cuốn trôi. Và người chị khóc thương, tuyệt vọng kiếm tìm. Kêu lên một tiếng kêu thê thiết, “sông ơi sao cuốn trôi đi đời tôi”.

Người chết không phải là chị, nhưng tại sao đời chị lại bị sông cuốn trôi? Tôi ngồi nghĩ mãi, xe nước sâm đã đi rồi, tôi vẫn nghĩ. Tôi vẽ một đêm mưa bão. Tôi vẽ chị ngồi thổi lửa nấu cơm. Nước đã dâng lé đé cái cà ràng kê trên mấy cục gạch. Em lững đững đi quanh đó, mắt em rất đen và nước mũi ướt nhoe nhoét trên môi. Và em trợt chân ra khỏi sàn nhà khi chị đang chắt nước cơm. Chị lao theo em, cơm sôi văng tung toé. Chị vói chụp được những cái đầu ngón tay nhỏ xíu của em. Nước xiết. Tóc em, chùm tóc hơi vàng hụp hửi trong làn nước điên cuồng, đục ngầu, sôi réo. Chị chỉ có một tay để nắm những đầu ngón tay cáu bẩn của em, tay kia chị níu lấy cái cột nhà. Và trong một cơn tê dại, chị đã để những lóng tay thon nhỏ non nớt kia tuột khỏi bàn tay mình. Em trôi đi bên những cái cây trốc gốc, một con mèo nhỏ, và những chú heo con. Tôi vẽ đôi mắt ứa máu, tuyệt vọng, tôi không vẽ đầu, vẽ thân vẽ tóc, tất cả những thứ đó đã tan đi, chị chỉ còn đôi mắt, và một cánh tay chới với vươn ra, bất động như tượng, buồn bã như tượng, tê tái lạnh lẻo như tượng.

Buông tay. Tôi vẽ được mọi thứ trong đầu tôi, nhưng tôi không vẽ được một cảm giác, khi cái quý giá nhất của cuộc đời tuột khỏi tay mình, trước mắt mình. Cũng phải, mình có là họa sĩ đâu mà nghe câu hát vẽ nên được cả tâm trạng. Tôi buông tay hoài, buông những cuộc tình phai, buông những ý tưởng hay, buông những chuyến đi dài.

Cứ mỗi lần buông tay, tôi thấy mình đã chết.

Như người chị trong bài hát buồn bã đó, có khi chị chết trước cả đứa em mình. Vì bất lực. Vì tuyệt vọng. Vì giày vò. Vì thương yêu.

Có thể vẽ được sự chết lạnh đi khi hơi thở vẫn còn phập phồng trong cơ thể ấm được không ?

Mai xe nước sâm lại đậu trước nhà, không biết có bài hát mới nào ít đau hơn không ?

No comments:

Post a Comment