Tuesday, November 14, 2017

Bí mật của người chết



Lâu lắm rồi, ở tỉnh Tamba, có một thương gia giàu có tên là Inamuraya Gensuke. Ông có một người con gái tên là O-Sono. Cô vừa đẹp lại vừa thông minh vô cùng nên ông nghĩ nếu để cô ở lại tỉnh nhà học hành với mấy thầy giáo ở tỉnh thì uổng, vì vậy ông gởi cô lên Kyoto cùng với mấy người hầu cận đáng tin cậy để cô có thể được dạy dỗ, uốn nắn thành một phụ nữ quý phái vẹn toàn. Sau khi cô hoàn tất chương trình học, cô thành hôn với một người bạn của gia đình, một thương gia tên là Nagaraya. Cô sống hạnh phúc với chồng được gần bốn năm và họ có với nhau một con trai. Nhưng rồi O-Sono đột nhiên ngã bệnh và qua đời vào năm thứ tư sau khi cưới.
Vào tối hôm đám tang O-Sono, cậu con trai nói rằng Mẹ cậu trở về và đang ở trong căn phòng trên lầu, rằng Mẹ cậu mỉm cười với cậu nhưng không chịu nói gì cả, vì vậy cậu sợ quá, chạy mất. Mấy người trong nhà vội leo lên lầu chạy vào phòng của O-Sono, và giật mình khi thấy, dưới ánh sáng mờ của ngọn đèn dầu nhỏ thắp trên bàn thờ, hình dáng của người mẹ. Cô đang đứng trước cái tủ phấn, mấy hộc tủ lúc đó vẫn còn đựng nguyên nữ trang và những đồ tế nhuyễn của cô. Đầu và vai cô hiện ra rất rõ, nhưng từ bụng trở xuống thì nhạt dần không thấy được, giống như một cái bóng dở dang, trong suốt, phản chiếu qua mặt nước.
Mọi người sợ hãi lùi ra khỏi phòng. Xuống đến nhà dưới, họ lao xao bàn tán với nhau, và bà mẹ chồng của O-Sono nói: “Đàn bà thường yêu quý đồ đạc nho nhỏ riêng tư của họ lắm, mà O-Sono lại càng không muốn rời đồ quý của nó. Chắc nó về ngắm chúng đó. Nhiều người chết rồi sẽ làm vậy, trừ khi mấy thứ đó đem để lên chùa. Nếu mình đưa hết áo quần đồ đạc riêng tư của nó lên chùa thì chắc linh hồn nó sẽ an nghỉ.”
Mọi người đồng ý rằng phải làm như thế càng sớm càng tốt. Thế là ngay sáng hôm sau, người ta đổ hết mọi thứ chứa trong mấy cái hộc tủ ra, nữ trang, quần áo, hết thảy mọi thứ, và đưa lên chùa. Nhưng tối ấy, O-Sono lại trở về đứng nhìn cái tủ, rồi đêm sau và đêm sau nữa, ngày nào cũng vậy, căn nhà trở thành nhà có ma, ai cũng sợ.
Bà mẹ chồng của O-Sono lên chùa, kể hết cho vị trụ trì chùa chuyện xảy ra và xin nhà sư giải giùm cho. Chùa này thuộc giáo phái Thiền. Vị trụ trì là một cao tăng, uyên áo, có pháp danh là Daigen Osho. Nhà sư bảo: “Chắc là phải có cái gì đó trong hoặc quanh cái tủ khiến cho cô ấy bận tâm.” Bà mẹ chồng trả lời: “Thưa Thầy, chúng con đã dọn sạch hết mấy cái hộc tủ rồi. Hiện giờ cái tủ trống trơn, chẳng có gì trong đó hết.” Nhà sư bảo: “Được rồi, tối nay tôi sẽ tới nhà và ở lại trong phòng ấy xem thử có làm gì được không. Nhưng Bà phải ra lệnh cho mọi người trong nhà là trừ khi tôi gọi, không ai được vào phòng lúc tôi đang ở đó nhé.”
Lúc mặt trời lặn xuống thì vị trụ trì Daigen Osho đến và vào trong căn phòng đã được sửa soạn sẵn cho ông. Ông ở trong đó một mình, tụng kinh, nhưng chẳng thấy có gì lạ xảy ra cả. Vào giờ Tý, chợt nhiên cái bóng của O-Sono hiện ra đứng ngay trước cái tủ phấn, mặt lộ vẻ khao khát buồn rầu, mắt đăm đăm nhìn vào cái tủ.
Nhà sư đọc thần chú, làm nghi thức theo trong kinh tạng rồi hướng về cái bóng của O-Sono nói:
“Thầy tới đây để giúp con. Có lẽ trong cái tủ có cái gì đó làm cho con bận lòng phải không? Để thầy tìm giùm vật ấy cho con nhé?”
Đầu cái bóng cử động nhẹ như tỏ vẻ bằng lòng. Nhà sư đứng lên, đến gần cái tủ và mở cái hộc thứ nhất trên cùng. Hộc trống trơn. Ông tiếp tục mở hộc thứ hai, thứ ba, thứ tư, cẩn thận xem xét, lục soát cả trong lẫn đàng sau, phía dưới cái tủ, vẫn không thấy gì. Cái bóng vẫn đăm đăm nóng lòng nhìn vào cái tủ như trước, không thay đổi. Nhà sư suy nghĩ không biết cái bóng muốn gì. Chợt nhiên ông nảy ra ý rằng không chừng có gì đó nằm dưới lớp giấy lót hộc chăng. Ông lột lớp giấy lót trong cái hộc trên cùng, chẳng có gì, cả cái hộc thứ hai và thứ ba cũng không. Nhưng dưới lớp giấy lót của cái hộc tủ dưới cùng thì ông tìm ra được – một cái thư.
-Có phải đây là cái thư làm con bận tâm không?
Cái bóng quay người về phía nhà sư, chăm chú nhìn bức thư.
Con có muốn thầy đốt nó cho con không?
Cái bóng cúi gập mình xuống trước vị sư già.
-Thầy sẽ đốt nó cho con ngay sáng ra ở nhà chùa, và thầy hứa là sẽ không một ai được đọc nó, trừ thầy mà thôi.
Cái bóng mỉm cười và rồi dần tan biến.
Bình minh vừa ló khi vị sư già bước xuống thang lầu và thấy cả nhà đang lo lắng đợi ở dưới. Ông trấn an:
-Đừng lo nữa. Cô ấy không trở lại nữa đâu.
Và đúng vậy, cô chẳng bao giờ hiện ra nữa.
Bức thư đã được đốt. Đó là một bức thư tình được viết cho O-Sono lúc cô đang còn học ở Kyoto. Nhưng chỉ có một mình vị tăng biết nội dung của bức thư thôi, và cái bí mật ấy đã cùng theo ông xuống mồ.
(Nguyên tác: A Dead Secret)
Đặng Lệ Khánh chuyển ngữ

No comments:

Post a Comment